Nhận định, soi kèo U23 Lào vs U23 Australia, 22h30 ngày 06/9
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo U20 Torino vs U20 Roma, 20h00 ngày 13/1: Tin vào cửa dưới -
Chiếc bán tải Chevrolet Silverado sử dụng động cơ Duramax V8 turbo chạy dầu, được sản xuất từ 2007 đến 2010, với công suất 365 mã lực tại vòng tua máy 3.200 vòng/phút và mô-men xoắn cực đại 894 Nm tại vòng tua 1.600 vòng/phút. Nếu là phiên bản 2011 hoặc 2012, công suất xe là 397 mã lực tại vòng tua 3.000 vòng/phút và mô-men xoắn 1.036 Nm tại vòng tua 1.600 vòng/phút. Hai ôtô thi kéo coVolkswagen Touareg (màu trắng) đọ sức với Chevrolet Silverado. Ảnh từ video.
Còn Volkswagen Touareg V10 TDI trang bị động cơ 5 lít tăng áp turbin chạy dầu công suất 309 mã lực tại vòng tua 3.750 vòng/phút và mô-men xoắn 749 Nm tại vòng tua 2.000 vòng/phút.
Trong khi Touareg V10 TDI với hệ dẫn động 4 bánh là trang bị tiêu chuẩn, thì Silverado là một mẫu dẫn động cầu sau với hệ dẫn động 4 bánh là tùy chọn.
>>Xem video Mỹ Anh
Trở lại XeTrở lại Xe"> -
Cách đây 10 năm, chị Hoàng Việt Anh và anh Trần Việt Anh (cùng 34 tuổi, ở TP.HCM) lên Đà Lạt kỷ niệm 7 năm yêu nhau. Khi đó, đi ngang qua ngọn đồi có căn nhà gỗ bỏ hoang, hai người nắm tay nhau, nói rằng cố làm việc vài năm nữa, có tiền sẽ lên thành phố sương mù kiếm mảnh vườn. Gia đình 10 người rời TP.HCM lên Đà Lạt, thuê đồi trọc mở trang trạiTừ đó, nơi đây giống như chốn bình yên, năm nào họ cũng cùng cả nhà lên chơi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ sống ở đó.
Cách đây hơn một năm, chị Hoàng Việt Anh cùng gia đình quyết định rời TP.HCM lên Đà Lạt mở trang trại. Khi dịch Covid-19 bùng phát vào năm ngoái, các cửa hàng thời trang ở TP.HCM của vợ chồng chị Việt Anh tạm nghỉ. Họ lên Đà Lạt ghé thăm khu du lịch của bạn thân.
Vì nhiều biến cố xảy đến đột ngột, mong muốn bỏ hết tất cả để lên Đà Lạt sống bỗng trỗi dậy trong lòng cặp vợ chồng trẻ.
“Chúng tôi không còn muốn bị bó buộc cuộc sống trong 4 bức tường ở thành phố, đồng thời mong tạo môi trường sống xanh, khỏe cho ba mẹ đã lớn tuổi và con trai. Khi chúng tôi đề xuất, cả gia đình đều lập tức ủng hộ”, chị kể.
Từ mảnh đất đồi cằn cỗi, chị Việt Anh cùng gia đình cải tạo thành trang trại với hàng trăm loại hoa, rau, củ tươi tốt. Nghĩ là làm, cả nhà gần 10 người gồm hai vợ chồng chị Việt Anh, con trai 5 tuổi, mẹ chị, bố mẹ chồng, anh và em trai chị cùng 2 người em thân thiết khăn gói về xứ sở ngàn thông cải tạo hàng nghìn m2 đất đồi trọc thành khu vườn với gần trăm loài hoa, rau, củ xanh bạt ngàn.
“Để đạt được thành quả ngày hôm nay là cả năm trời khó khăn của những người con Sài Gòn bỏ phố về rừng. Với tôi, mọi thứ đều là trải nghiệm đáng giá”, chị Việt Anh mỉm cười nói.
Nhiều lần thất bại
Khi mới đặt chân tới Đà Lạt vào tháng 5/2020, cảm giác đầu tiên của gia đình chị Việt Anh là hoang mang.
“Nhà có người già, con nhỏ, lại ‘tay xách nách mang’ cả đại đội nên khá khó khăn để thu xếp ban đầu. Do muốn chọn môi trường sống tốt, vợ chồng tôi mất khoảng 3 tháng đi thuê nhà theo ngày, khá tốn kém”, chị kể.
Thuê 1 ha đất đồi trọc, cách trung tâm Đà Lạt 3 km, với mong muốn biến nơi này thành trang trại xanh tốt, vợ chồng chị Việt Anh bị người xung quanh nói là “điên”.
“Ban đầu, đất cằn cỗi đến nỗi cỏ mọc không nổi. Anh em chúng tôi, những con người trước kia chỉ quen ngồi làm việc với máy tính, tự mày mò lên mạng tìm hiểu, thuê xe về xới lên, phân bón toàn bộ và đem hàng trăm giống cây, hoa, lá đến rau, củ, quả về đây gieo trồng”, chị kể.
Tuy nhiên, hành trình “bỏ phố về rừng” không hề dễ dàng.
“Từng có khoảng thời gian, gia đình tôi vừa trồng cây, vừa dựng nhà mà mất trắng, hư hại rồi làm lại khoảng 4-5 lần. Tiền bạc cũng từ đó trôi đi rất nhiều. Gần Tết vừa rồi, bão lũ khiến cây nào trồng là chết, gãy, úng hết hơn nửa vườn, ai cũng nản chí. Đêm ngủ, tôi rớt nước mắt vì không biết mình đang làm đúng hay sai khi kéo cả nhà về đây chịu khổ”, chị Việt Anh nhớ lại.
Sau một năm thất bại rồi làm lại nhiều lần, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của gia đình chị Việt Anh đã đi vào hoạt động ổn định. Thấy “mấy đứa nhỏ ở Sài Gòn” lên mày mò kiểu gì mà trồng cây nào chết cây ấy, chưa kể còn bị người ta lừa bán cho cây thối, cây hư, bà con quanh vùng chỉ cho anh em chị Việt Anh nhiều bí quyết trồng, lựa chọn nguồn cây cho đỡ chi phí.
Bên cạnh đó, các thành viên trong gia đình chị cũng kiên trì, động viên nhau vượt qua khó khăn.
Kết quả, sau một năm rời TP.HCM lên Đà Lạt, chị Việt Anh tự hào khoe ngôi nhà màu xanh bơ, khu vườn xanh mướt tích hợp quán cà phê, khu cắm trại có tên Makakamp.
Sau một năm thất bại rồi làm lại nhiều lần, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của gia đình chị Việt Anh đã đi vào hoạt động ổn định.
Sau một năm thất bại rồi làm lại nhiều lần, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của gia đình chị Việt Anh đã đi vào hoạt động ổn định.
Sau một năm thất bại rồi làm lại nhiều lần, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của gia đình chị Việt Anh đã đi vào hoạt động ổn định.
Sau một năm thất bại rồi làm lại nhiều lần, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của gia đình chị Việt Anh đã đi vào hoạt động ổn định.
Sau một năm thất bại rồi làm lại nhiều lần, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của gia đình chị Việt Anh đã đi vào hoạt động ổn định.
Khu vườn của gia đình chị Việt Anh thu hút nhiều người tới tham quan, chụp ảnh. Từ không biết gì về kỹ năng làm vườn, giờ đội của chị Việt Anh có thể tự ươm, nhân giống được khá nhiều cây “xịn sò” như bông Atiso, rau mint, cải kale “khổng lồ” hay vườn cẩm tú cầu rực rỡ.
“Thành quả xanh của gia đình tôi hiện tại giống như kỳ tích vậy”, chị nói.
Cực khổ bao nhiêu cũng thấy đáng
Tết 2021, gia đình chị Việt Anh mới bắt đầu ổn định nhà cửa ở Đà Lạt và công việc kinh doanh tại TP.HCM để sống trong thành phố sương mù gần như toàn thời gian.
“Tôi vẫn còn nhà ở Sài Gòn do lo xa con trai sau này có thể sẽ về đó học và việc kinh doanh vẫn tốt. Nếu không bùng dịch, mỗi tháng chúng tôi vẫn đi giữa 2 nơi để quản lý công việc”, chị Việt Anh nói.
Hiện tại, khu phức hợp trang trại - quán cà phê - khu cắm trại Makakamp của chị Việt Anh được lòng cả khách du lịch lẫn người dân Đà Lạt.
Mỗi lần khoe hình ảnh về “đứa con tinh thần” lên mạng, chị nhận được nhiều phản hồi tích cực. Thậm chí, nhiều người còn nhắn tin nhờ vợ chồng chị tư vấn thiết kế vườn.
“Chúng tôi làm mô hình thuần tự nhiên nhất có thể, không xây dựng gì thêm vì không muốn đụng chạm đến cây cối và những gì vốn có của mảnh đất này. Chúng tôi phủ xanh nơi này hoàn toàn bằng hoa, rau, củ cùng những cụm cắm trại với các tiện ích cho gia đình như khu trẻ em, trang trại organic, vườn hoa... để mọi người ở mọi lứa tuổi có thể ghé thăm, hưởng trọn vẹn cái gọi là chất riêng Đà Lạt”, chị Việt Anh nói.
Trong thời gian tới, gia đình chị sẽ quy hoạch lại để khu vườn được sắp xếp khoa học, đạt năng suất cao hơn.
Nhìn lại chặng đường đã qua, chị Việt Anh cho hay cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều từ khi “bỏ phố về rừng”, nhất là khoản tình cảm gia đình.
“Trước kia ở Sài Gòn, ai làm việc nấy, nhiều khi ăn một mâm cơm chung cũng khó. Giờ về đây, cả nhà quây quần mỗi ngày, san sẻ công việc, hỗ trợ nhau khi khó khăn. Kinh tế chắc chắn không bằng khi cả nhà còn ở Sài Gòn, nhưng tình cảm lại vẹn tròn chưa từng có. Đối với tôi, được ở cạnh người thân, gần gũi như thế này thì cực khổ và khó khăn bao nhiêu cũng thấy xứng đáng”, chị nói.
Rời thành phố ồn ào, chị Việt Anh hài lòng với cuộc sống yên bình, gắn liền với trang trại của mình ở Đà Lạt. Cuộc sống hiện tại với chị Việt Anh cũng chậm hẳn, không hối hả như khi còn ở TP.HCM. Chị cho rằng một phần do con người Đà Lạt hiền hòa, ung dung mà sống nên bản thân có chút ảnh hưởng.
“Chiều chiều, các bác hàng xóm lại ra tỉa dây leo hàng rào giúp nhà tôi, rồi rôm rả chào hỏi, trò chuyện. Đó là chưa kể những người anh, chị bên nhà chồng ở Sài Gòn cứ rỗi là sẽ lên phụ thêm nếu có thời gian. Cuộc sống với tôi chưa bao giờ đáng giá đến thế”, chị hạnh phúc nói.
Theo Zing
Hội bạn thân cùng bỏ phố về quê, thuê 1.000 m2 đất mở trang trại
Nhóm bạn 6 người của Liu Lurui rời Bắc Kinh về vùng ngoại ô, thuê khu đất rộng, xây trang trại để cùng tận hưởng cuộc sống mới.
"> -
Đó là những chữ cái đầu tiên chàng trai người Kon Tum đặt bút viết lên giấy kể từ khi cậu bỏ dở lớp 1 cách đây 17 năm. Tiệm bánh phố núi của cậu bé 'mặt sẹo' từng được sang Đức phẫu thuậtChính xác là chưa hết một học kỳ, Hải đã bỏ học. Tất cả những gì có trong đầu Hải là bảng chữ cái 29 chữ và cách ghép một số vần đơn.
“Hồi đó, tôi còn trẻ con đâu biết gì. Thấy bạn bè trêu chọc, kỳ thị nên tôi không muốn đi học nữa” - Hải bùi ngùi kể về lý do thất học.
Nhưng chỉ sau một vài năm, chỉ vì thích thú với mấy cuốn truyện tranh mà anh trai mang về, Hải đã tự mày mò để đọc chữ thành thạo. Nhưng Hải chỉ biết đọc mà không hề biết viết cho đến 17 năm sau - khi ra Hà Nội học nghề.
Khuôn mặt của Hải (thứ 3 từ trái sang) bị biến dạng sau tai nạn bỏng lửa lúc 6 tháng tuổi. Cuộc đời Hải cho đến năm 22 tuổi là những ngày tháng dài thu mình trong nhà. Ngoài phụ ba mẹ bán hàng tạp hoá, cậu chỉ có mỗi 2 việc ăn và ngủ. Bi kịch đến với Hải từ lúc cậu còn quá nhỏ, đến mức cậu không thể nhớ được rằng mình đã từng là một đứa trẻ bình thường.
Sáu tháng tuổi, trong một khoảnh khắc ngoài tầm mắt của người lớn, Hải bị ngã vào bếp lửa đang cháy đỏ rực, khiến cả khuôn mặt, ngực, tay cậu bé sơ sinh lúc đó bị bỏng nặng.
Hải được bố mẹ đưa đi khắp các bệnh viện lớn, nhỏ chạy chữa. Nhưng tổn thương quá nặng khiến khuôn mặt cậu bé sinh năm 1994 biến dạng. Phần da mặt Hải trùm lấy đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi không còn hình dáng vốn có. Cả khuôn mặt cậu bị dính liền vào phần da cổ khiến cái đầu luôn chúc xuống dưới. Bất cứ ai nhìn vào Hải cũng đều cảm thấy xót xa.
Giống như một đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, Hải lớn lên trong sự tự ti, sợ hãi và mông lung về cuộc đời mình. Nhiều lần, Hải nghĩ tới cái chết. Cũng có khi Hải thầm trách ba mẹ - những người đã lơ là trong phút chốc để rồi cả cuộc đời cậu phải gánh bi kịch.
“Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ. Sau này khi trưởng thành hơn, tôi nghĩ rằng cuộc đời ai rồi cũng sẽ gặp những điều mình không mong muốn. Có thể ông trời muốn tôi làm một người khác thường. Có thể, nếu không gặp tai nạn, sẽ không có tôi của ngày hôm nay”.
Năm 2017, Hải được học nghề bếp ở Hà Nội. Không đến trường, Hải lớn lên cùng với nỗi cô đơn. Người bạn thân duy nhất của Hải là một cậu bé câm, điếc gần nhà. Họ cùng nhau thả diều, bắt dế suốt tuổi thơ không một ngày đến trường.
Một ngày, hai đứa trẻ nghèo được lên thành phố chơi. Cả hai đi qua và trầm trồ trước một tiệm bánh ngọt đầy những chiếc bánh đẹp đẽ và ngon mắt - thứ quà xa lạ với 2 cậu bé quê ngày ấy. Cậu bạn câm điếc dành dụm mãi số tiền để đến ngày sinh nhật của mình, rủ bạn thân ra tiệm bánh mua một chiếc bánh kem.
Nhưng khi cả hai bước vào cửa hàng sang trọng kia, nhìn trang phục và bộ dạng của 2 đứa trẻ, chủ tiệm đã đuổi chúng đi ngay tức khắc. Họ nghĩ chúng là những đứa trẻ ăn xin.
Một đứa trẻ câm điếc, một đứa trẻ có khuôn mặt dị dạng - không ai kịp lên tiếng thanh minh. Hình ảnh chiếc bánh kem ở mãi trong tâm trí Hải từ đó. Cậu ước, một ngày nào đó cậu có cả một tiệm bánh ngọt để mời bạn mình.
Năm 2016 - năm Hải 22 tuổi, thông qua một tổ chức từ thiện, Hải được chọn sang Đức thực hiện ca đại phẫu. Ở Bad Kreuznach, Hải được đùm bọc và yêu thương bởi những người Đức gốc Việt, được chăm sóc tận tình bởi các y bác sĩ. Sáu tháng ở đây là quãng đời mà có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên.
Sau ca đại phẫu đầu tiên, Hải hôn mê suốt 21 ngày. Đổi lại, sự tận tình của các y bác sĩ người Đức đã giúp cậu vơi bớt nỗi sợ hãi và cô đơn.
Nước Đức cách Kon Tum của Hải hơn 9.000km, nhưng ở đó có cả những bản nhạc Việt mà các y tá bật cho cậu nghe khi nhớ nhà, có những câu tiếng Việt vụng về mà mọi người cố gắng học theo để nói cho cậu vui… Ở đó cũng có mẹ Mỹ Nga - người mà Hải nói rằng nếu không có mẹ, sẽ không có Hải ngày hôm nay. Tất cả khiến chàng trai 22 tuổi hiếm khi bước chân ra khỏi nhà bỗng dưng thấy mình không hề bị cuộc đời hắt hủi.
Trải qua hơn chục ca phẫu thuật trong suốt 6 tháng, Hải quay về Việt Nam với khuôn mặt đã được tách ra khỏi phần da ngực. Nói về sự khác biệt sau những chuyến đi này, Hải tổng kết: “Nhiều lắm, trước kia nó dính hết vào với nhau không à”.
Sau ca phẫu thuật đầu tiên ở Đức, Hải tỉnh dậy sau 21 ngày hôn mê. Đến năm 2017, một lần nữa cuộc đời Hải như lật sang một trang mới. Cậu được giới thiệu đến với KOTO - một tổ chức phi lợi nhuận chuyên nhận dạy nghề cho các bạn trẻ có hoàn cảnh khó khăn.
Trong 2 năm ở Hà Nội, Hải được dạy nghề bếp và nhiều kỹ năng sống xa lạ với một đứa trẻ không được đến trường. Đây cũng là nơi cậu bắt đầu được học viết chữ sau 17 năm chỉ biết đọc. “Có những hôm tôi tập viết đến 1-2 giờ sáng”.
Nhớ về những ngày tháng đó, Hải thấy biết ơn và tràn đầy hạnh phúc. Lần đầu tiên, cậu được sống giữa nhiều người đến vậy, nhất lại là những người giống mình.
“Họ không có khuôn mặt khác thường giống như tôi, nhưng họ cũng có những bất hạnh riêng giống tôi. Tôi không cảm thấy mình bị kỳ thị hay lạc lõng khi ở đây”.
Sau 2 năm vừa học vừa thực hành, Hải tốt nghiệp và làm bếp 2 năm nữa cho một nhà hàng ở TP.HCM. Hiện tại, chàng trai 27 tuổi đã về Kon Tum được khoảng 6 tháng. Hải mở một tiệm bánh ngọt kết hợp đồ uống ở con phố nhỏ quê mình. Cậu nói, tiệm bánh của cậu sẽ là một món quà mới mẻ cho những đứa trẻ quê.
Tiệm bánh của Hải - nơi cậu vừa là nhân viên phục vụ vừa là ông chủ. Với nhiều người, nó có thể không phải là thứ gì ghê gớm, nhưng với một người khác thường như Hải tự nhận, đó là một nỗ lực vươn lên phi thường. Hải đặt tên cho nó là Sunhouse, nghĩa là Ngôi nhà Mặt trời, nghĩa là bất cứ ai đến đây cũng được chào đón nồng ấm như ở nhà mình.
Nguyễn Thảo
Ảnh: Nhân vật cung cấp
Chàng trai tật nguyền dùng mạng xã hội để giúp người nghèo
Năm Phi mới 3 tuổi, một người đàn ông tâm thần xông vào nhà chém loạn xạ. Mẹ và chị gái bị thương, riêng Phi bị chém đứt lìa chân trái.
">