Tại một ngôi biệt thự đồ sộ nằm giữa lòng thành phố hoa lệ,ệnHônƯớcEmChọnĐauThươlịch thi đấu bóng chuyền vô địch quốc gia đó chính là căn biệt thự của Tôn Tử Đằng, một đại thiếu gia giàu có, con nhà hào môn thế gia nhất cái đất Thượng Hải.
Trong phòng khách với lối thiết kế và nội thất sang trọng lúc này là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên sofa giữa thanh thiên bạch nhật.
Tôn Tử Đằng mân mê bàn tay vào nơi vòng ngực đẩy đà của một người con gái có làn da trắng mịn nõn nà như bông hoa tuyết ngày đông.
Hai thân hình nam nữ áp sát vào nhau trong tư thế ái muội, vòng tay của Lại Minh San không ngừng vuốt ve, lên xuống nơi vòm ngực nam nhân được che đậy bên trong lớp áo sơ mi đen huyền bí, từng cơ thịt săn chắc của anh đang ngày một nóng hơn khi trước mắt giờ đây là người con gái hắn yêu nhất trên đời.1
Họ mặt đối mặt, mắt đối mắt nhìn nhau đã rất lâu. Bờ môi đỏ mọng, mềm mại như phủ mật của cô gái đang mấp máy như khiêu khích bản năn ham muốn, sự thèm khát của người đàn ông, ánh mắt nữ nhân tràn đầy đường nét gợi tình như thể đang chờ anh lao tới và gặm nhấm môi cô để thỏa lòng mong đợi.
Và sự thật là Tôn Tử Đằng đã chẳng thể kìm nén được nữa, sau khi bị khiêu khích quá đà anh đã lao tới nuốt chửng bờ môi non mềm đầy hư hỏng ấy. Lại Minh San cũng nhanh chóng đáp trả, cả hai hôn nhau đến trời đất có quay cuồng thì cũng chả màn quan tâm tới.
Họ gặm nhấm bờ môi của nhau, trêu đùa hai đầu lưỡi tinh nghịch, cùng càn quét hết tất cả những dư vị ngọt ngào chứa đầy mật tình trong khoang miệng đối phương.
Khi cô gái dần dịch chuyển bàn tay nhỏ nhắn đến thắt lưng của người đàn ông, định uyển chuyển tháo nốt vật dụng vướng víu để dễ dàng thâm dò nơi thần bí nam nhân thì...
"Dạ... Thiếu gia bên ngoài có Bạch tiểu thư đến tìm."1
Sự xuất hiện bất ngờ của Quản gia Ôn khiến hai con người đang chìm trong thú vui hoan tình thoáng chốc giật mình. Lại Minh San nhanh chóng rời tay khỏi thắt lưng của người đàn ông, sau đó dùng lực đẩy nhẹ Tôn Tử Đằng ra để kết thúc màn dạo chơi đang hiện hữu.
Bị quấy rối, người đàn ông tuy có chút cáu gắt nhưng vì phía sau còn có chuyện quan trọng cần giải quyết nên anh tạm gác bực dọc qua một bên.
"Mời cô ấy vào đây."
Dùng chất giọng lãnh đạm để ra lệnh cho Quản gia xong, người đàn ông liền quay lại nhìn người phụ nữ của mình với ánh mắt cưng chiều vô hạn.
"Em muốn ở đây nghe bọn anh nói chuyện hay lên phòng tắm rửa sạch sẽ, nằm nghiêng ráo nước chờ anh lên?"
Cô gái tỏ vẻ suy tư ba giây, sau đó mỉm cười thật tươi rồi mới đưa ra câu trả lời:
"Em lánh mặt sẽ tốt hơn. Lên phòng tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa và nằm chờ anh lên thưởng thức." 顶: 21踩: 437
Anh Hưng làm bảo vệ ở một tiệm bánh. Mỗi ngày anh phải dậy từ 4h30, làm đến 13h. Anh về tranh thủ lo cơm nước cho mẹ rồi lại đi nhặt ve chai đến giữa khuya.
Mẹ anh Hưng là bà Trần Thị Điểm năm nay đã 77 tuổi, lúc nhớ lúc quên. Có lần bà đang ngủ bỗng giật mình thức giấc. Không thấy con đâu, bà vội vã đi tìm rồi bị lạc, may nhờ có bác xe ôm đưa về. Kể từ đó, anh Hưng phải chở bà theo lúc nhặt ve chai vì: 'Để mẹ ở nhà một mình lo lắm'.
Căn nhà lụp xụp chừng 10m2 với giá thuê 1,6 triệu đồng là nơi hai mẹ con tá túc mấy năm qua. Bố anh Hưng mất đã 4 năm. Hai năm trước, Ninh Bình có đợt rét, lo lắng mẹ ở quê không chịu được lạnh, anh quyết đưa mẹ vào nam tránh rét và cũng để chăm sóc cho mẹ già.
Bà Điểm vẫn giữ thói quen ăn trầu như khi còn ở quê. Tranh thủ sau giờ làm, anh Hưng trở về lo cơm nước cho mẹ.
Anh Hưng tranh thủ chợp mắt sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Hai mẹ con bắt đầu đi nhặt ve chai lúc 18h, những khi anh Hưng đi làm bảo vệ, anh nhờ hàng xóm trông coi bà giúp vì sợ bà lại đi lạc.
Cả xóm Ruộng ai cũng quý anh Hưng vì tính anh hiền lành lại hiếu thảo với mẹ già.
Bà Điểm chuẩn bị cùng con đi nhặt ve chai.
Anh Hưng bế mẹ đi nhặt ve chai.
Hai mẹ con rong ruổi khắp các con đường ở Sài Gòn để tìm nhặt phế liệu.
Hôm về sớm cũng tầm 23h, hôm nào trễ cũng đến 1 -2h sáng, nhưng số tiền họ kiếm được chỉ khoảng 100.000 đồng. 4h30p sáng hôm sau, anh Hưng lại phải dậy để đi trực bảo vệ.
Công việc vất vả nhưng anh Hưng cho biết phải cố gắng làm để kiếm tiền lo cho mẹ. 'Lúc này chỉ mong mẹ khoẻ mạnh là tôi vui rồi'. Anh Hưng tâm sự.
Bà Điểm sinh 4 người con, anh Hưng là con út trong gia đình, cuộc sống ngoài quê khó khăn đã đưa đẩy họ vào nam mưu sinh.
Hai mẹ con vừa đi vừa nhắc lại những câu chuyện ở quê. Tết này anh Hưng cho biết không thể về quê vì không có đủ tiền mua vé xe. Cả hai ở lại Sài Gòn đợi sau Tết mới tính.
'Được bên mẹ ngày nào là vui ngày ấy'- đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh Hưng lúc này.
Công việc vất vả nhưng anh Hưng luôn lấy mẹ làm động lực để tiếp tục cố gắng.
Cuộc sống khó khăn nhưng hai mẹ con không thiếu tiếng cười.
Đôi lúc trên đường, những mạnh thường quân thấy hai mẹ con tội nghiệp nên cho một ít quà, tiền.
Những lúc minh mẫn, bà Điểm rưng rưng nước mắt kể về cậu con trai tội nghiệp của mình. Bà mong khi bà về với tổ tiên thì đứa con trai của bà có nơi nương tựa để không phải vất vả như lúc này.
Trao đổi với VietNamNet, ông Phan Quang Khánh, Chủ tịch UBND phường 26, quận Bình Thạnh cho biết, anh Hưng trước đây từng phạm lỗi lầm, nhưng vì thương mẹ anh đã thay đổi bản thân. Hiện, anh Hưng ban ngày đi làm bảo vệ, tối đẩy mẹ đi nhặt ve chai. Biết được cuộc sống của hai mẹ con anh khó khăn, chính quyền địa phương đã phối hợp với các đoàn thể đến thăm hỏi, tặng quà.
Những người phụ nữ nhặt ve chai ở Sài Gòn nuôi con đậu đại học
Những người phụ nữ dầm mưa, dãi nắng đẩy chiếc xe cọc cạch vào các con hẻm Sài Gòn để thu mua đồng nát, chắt chiu từng đồng nuôi con ăn học.
评论专区