Bóng đá

Truyện Thả Thí Thiên Hạ

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-03-25 07:52:30 我要评论(0)

Hoàng Cực Cung rốt cuộc cũng mở cửa,ệnThảThíThiênHạkết quả ngoại hang anh người đầu tiên bước vào làkết quả ngoại hang anhkết quả ngoại hang anh、、

Hoàng Cực Cung rốt cuộc cũng mở cửa,ệnThảThíThiênHạkết quả ngoại hang anh người đầu tiên bước vào là thế tử Lan Tức.

Phong Vương yên lặng nằm trên ngự sàng, đôi mắt đen như mực của ông lúc này đã mất đi sự tinh tường và sắc bén, chỉ còn lại một màu sắc ảm đạm nhìn chằm chằm vào long trướng màu vàng trên đỉnh giường. Tấm long trướng này có thêu hình một con rồng lúc ẩn lúc hiện giữa những vầng mây, ngẩng đầu ngạo nghễ bay lên chín tầng trời.

“Đại vương, thế tử đã đến!”. Có tiếng nội thị nhẹ nhàng vang bên tai.

Ông quay đầu lại nhìn thì đã thấy Lan Tức đứng bên cạnh giường mình từ bao giờ, thần tình bình tĩnh sâu xa khó hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt tao nhã ung dung, vĩnh viễn không bao giờ mất đi.

“Các ngươi lui ra đi.”. Phong Vương phân phó.

“Dạ.”. Tất cả chúng cung nhân, nội thị lặng lẽ lui ra.

“Không biết phụ vương triệu nhi thần đến đây có chuyện gì?”. Lan Tức hơi khom người hỏi.

“Ngồi xuống.”. Phong Vương giơ tay lên.

“Đa tạ phụ vương.”. Lan Tức ngồi xuống hàng ghế cẩm trước giường.

Phong Vương âm thầm nhìn Lan Tức, nhìn người con trai thông minh nhất và cũng đáng sợ nhất của ông.

“Bây giờ thì ngươi vừa lòng chưa?”. Rốt cuộc Phong Vương cũng mở miệng hỏi.

“Vừa lòng?”. Lan Tức dường như có chút nghi hoặc ngước mắt lên nhìn Phong Vương: “Không biết phụ vương đang ám chỉ điều gì?”.

Phong Vương cố gắng nhếch môi cười, khuôn mặt tái nhợt đầy những nếp nhăn, ông nói: “Ngươi không cần phải giả vờ trước mặt ta, cứ cho là ngươi lừa được hết những người trong thiên hạ nhưng không lừa được ta đâu. Đừng quên ngươi là con trai ta, không ai hiểu con bằng cha mẹ!”.

Lan Tức nghe vậy cũng cười cười, cười đến vân đạm phong thanh: “Nhi tử của phụ vương nhiều lắm, chắc gì người đã hiểu hết.”.

Phong Vương bình tĩnh nghe những lời có vẻ hơi bất kính của hắn, quan sát cặp mắt đen láy sâu thẳm giống y như cặp mắt mình: “Ngươi hận ta đến thế sao? Ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể phai nhạt hận, tiêu tan oán?”.

“Hận? Oán?”. Lan Tức vừa nghi ngờ vừa buồn cười hỏi ngược lại: “Phụ vương, nhi thần hiếu thuận với người còn không kịp, lấy đâu ra hận, lấy đâu ra oán? Huống hồ… Người cũng biết, nhi thần giỏi nhất là làm cho cuộc sống của mình viên mãn và thoải mái, hà cớ gì phải rước thêm phiền não vào thân!”.

Phong Vương chỉ bình tĩnh dõi theo hắn, tựa như muốn nhìn xuyên thấu hết nội tâm của người con trai này, thật lâu sau, ông mới dời mắt nhìn đỉnh trướng thêu hình rồng bay lượn, nhẹ nhàng thở dài: “Những năm gần đây, không phải… không phải con muốn báo thù cho mẫu hậu ư?”.

“Báo thù cho mẫu hậu?”. Lan Tức lại càng tỏ ra khó hiểu hơn, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào phụ thân của hắn, sâu trong ánh mắt hàm chứa một tia giễu cợt cực nhỏ: “Mẫu hậu năm xưa không phải vì cứu người mà bị thích khách giết chết tại Hoàng Cực Cung sao? Hơn nữa đám thích khách kia đã bị người ‘Thiên đao vạn quả’ [1] rồi, thù cũng đã sớm được báo!”.

[1] Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây. Một hình phạt lăng trì róc xương thời phong kiến.

Phong Vương bỗng nhiên nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện gì đó, tựa như cũng muốn lảng tránh những chuyện tàn nhẫn đã xảy ra. Một hồi lâu sau ông mới khàn khàn mở miệng: “Ta vốn nghĩ là con không biết gì, dù sao khi đó con cũng chỉ mới bốn tuổi, thế nhưng bốn tuổi mà con đã dám đẩy đệ đệ của mình từ trên bậc thang trăm bậc xuống thì ta liền hoài nghi, chẳng lẽ con đã biết được sự thật? Con là một hài tử thông minh tột đỉnh, ta thật sự… luyến tiếc con, ta nghĩ con còn nhỏ như vậy, lâu ngày rồi cũng sẽ quên. Huống chi tứ đệ của con cũng đã biến thành người tàn tật, có lẽ con sẽ không oán hận nữa. Chỉ là ta vẫn không ngờ rằng, hai mươi hai năm qua, con vẫn chưa hề quên được chuyện này, hóa ra con vẫn…”.

Nói đến đây ông chợt dừng lời, đôi tay đang buông lỏng hai bên giường bất ngờ nắm chặt lại, ông khép mắt, làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh: “Con… Ngày đó trên Đài Tức Phong, Nhâm Xuyên Vũ giả vờ thét lên kinh hãi để ngăn Phong Vương cứu ta… Con… con thật sự hận ta đến vậy sao? Con muốn thấy ta chết trong tay của thích khách cho bằng được? Bọn Tứ Vương Nhi cho dù có dị tâm nhưng bằng khả năng của con, sau khi đăng vương con hoàn toàn có thể ngăn chặn bọn chúng… Chuyện ở Đài Tức Phong vốn dĩ không thể phát sinh, mà con… lại mượn dị tâm của chúng để… Con muốn giết hết thân nhân của mình sao?!”.

Phong Vương nói đến câu cuối cùng thì đã khàn hẳn giọng, hô hấp dồn dập rối loạn, đôi mắt đột nhiên mở ra sáng quắc như ánh mặt trời. Ông chăm chú nhìn người con trai trước mặt, người con trai đã khiến ông rất tự hào, cũng khiến ông phải đề phòng cảnh giác: “Ta biết con có rất nhiều chứng cứ… Nếu ta không động thủ, không xử trí bọn chúng, nếu ta dặn Vương thúc của con giấu nhẹm chuyện này, con sẽ tự công bố cho hậu thế có đúng không? Sau đó, con muốn cho người trong thiên hạ phẫn nộ rồi đòi xét xử hết tất cả?! Con thật sự không muốn để lại một người thân nào ư? Thật sự chỉ muốn một mình mình độc bá thiên hạ thôi ư?!”.

Ông giơ tay lên, khẽ mở mắt, vuốt vuốt lồng ngực mình: “Năm xưa… Năm xưa Bát đệ bảo ta lòng dạ hiểm độc, còn con… chỉ có thể nói là hơn chứ không kém! Ta… Ít ra ta còn chưa đuổi cùng giết tận, còn chừa lại đường sống cho người khác. Nhưng mà con… Nếu con cứ cố chấp như vậy, cho dù có nắm được thiên hạ này, thì cũng mãi chỉ là ‘Người cô độc’!”.

Phong Vương nói một mạch xong đã thở hồng hộc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt trở nên bi phẫn và đau thương.

Nhưng cho dù lời nói của ông có sắc bén ra sao, cảm xúc có mãnh liệt thế nào, Lan Tức vẫn chỉ lạnh nhạt lắng nghe, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hai tay siết chặt lại như đang nắm chặt thứ gì đó.

Trong phòng trở nên lặng lẽ, chỉ còn mỗi tiếng hít thở của Phong Vương.

“Phụ vương gọi nhi thần đến đây chỉ để giáo huấn nhi thần thôi sao?”. Lan Tức sau cùng mới thản nhiên cất lời, ánh mắt hờ hững nhìn sắc mặt tái nhợt đầy mỏi mệt của Phong Vương. Đối với vị phụ thân này của hắn, hắn không có một chút cảm xúc, cho dù là một tia oán hận. Đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ có thể xem ông như người xa lạ, thật là việc đáng buồn nhất trên thế gian…

“Thời gian của ta không còn nhiều, Hắc Phong Quốc sẽ sớm vào tay con, hy vọng con dừng lại tại đây.”. Phong Vương ổn định cảm xúc, có chút mệt mỏi nhắm mắt nói, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc: “Bọn họ dù sao cũng là thân nhân có cùng huyết mạch với con!”.

“Ha ha… Thân nhân có cùng huyết mạch… Ha ha… Tôi chưa bao giờ có thân nhân!”. Lan Tức khẽ bật cười thành tiếng, ngẩng đầu lên vô cùng tao nhã, đôi mắt xanh đen không hề lộ ra ý cười, chỉ ẩn chứa khí lạnh ngàn năm làm đóng băng trái tim người khác: “Tôi chỉ biết từ lúc còn nhỏ, tất cả những người xung quanh đều muốn lấy mạng tôi, tất cả những người mà ông bảo là thân nhân có cùng huyết mạch này!”.

Lời vừa nói ra, Phong Vương bỗng nhiên mở to mắt nhìn Lan Tức, ông thở dài im lặng không đáp.

“Nhưng mà phụ vương à, ông cũng đoán sai rồi, thật ra tôi chưa từng hận ai hết.”. Lan Tức nhìn Phong Vương khẽ lắc đầu có chút tiếc nuối, chẳng biết là hắn đang tiếc nuối ông phán đoán sai hay là tiếc nuối bản thân mình không oán hận ai hết: “Năm tuổi tôi đã nghĩ thông vấn đề này rồi. Phụ thân thì sao? Huynh đệ thì sao? Trên đời này… không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ai. Đối với những kẻ kia cũng vậy, chúng ác thì tôi ác, dù sao ai cũng vì lợi ích riêng của mình! Cho nên… những thứ đó, tôi đã sớm nhìn thấu, đã sớm quen rồi…”.

Ngữ khí của hắn vô cùng lãnh đạm không chút cảm xúc, thanh âm nhẹ nhàng như làn nước gợn chảy qua không để lại dấu vết. Hắn cúi đầu, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây trâm phỉ thúy bị bẻ gãy, thân trâm xanh biếc, trên đỉnh đầu có dính một vết màu đen, đó là… một vết máu đã khô từ lâu!

“Phụ vương có thấy cây trâm này quen không? Người cũng biết, trí nhớ của nhi thần từ nhỏ đã rất tốt, chỉ cần nhi thần nhìn thấy thứ gì rồi thì chắc chắn sẽ không quên. Cây trâm này không phải là của mẫu hậu, nhưng nó lại nằm trong người của mẫu hậu.”. Lan Tức đưa cây trâm lại gần Phong Vương, dường như muốn cho ông nhìn thấy rõ ràng, lại dường như muốn cho ông ngửi mùi máu tươi đã khô cạn: “Sau khi mẫu hậu mất, nhi thần vẫn thường nằm mơ thấy người, người cầm một cây trâm phỉ thúy dính máu trong tay, hai hàng nước mắt đẫm máu nhìn nhi thần… đau đớn lắm… Nhi thần ngày đêm không thể ngủ được!”. Hắn nói xong chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phong Vương, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo, đôi đồng tử buốt giá như băng lãnh: “Người có biết, những kẻ nào đã làm chuyện trái với lương tâm, chỉ cần một phép thử cũng sẽ hoảng sợ để lộ ra sơ suất.”.

Vừa dứt lời, hắn liền thu lại chiếc trâm, ánh mắt dõi theo vết máu đen đặc trên đỉnh đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết máu đó: “Vết máu trên đây là của mẫu hậu, mẫu hậu chắc chắn không thể yên nghỉ, thân là con, đương nhiên tôi phải hiếu thảo với người! Cho nên… ở Hắc Phong Quốc, những kẻ có cùng huyết thống thì sao? Chẳng phải ai cũng là người xa lạ, là kẻ thù muốn lấy mạng tôi ư? Tôi đâu có làm gì sai? Những việc này, tôi làm đều là vì mẫu hậu, là vì người thân duy nhất trên đời của tôi …Tôi muốn tỏ lòng hiếu đạo với người…Tôi còn muốn… lấy được những thứ mà mình mong muốn!”.

Hắn vẫn thản nhiên tao nhã nói từng chữ một, không chút kích động cũng không chút phẫn hận nhìn Phong Vương, khẽ nhếch môi cười như không cười: “Cho nên phụ vương không cần cho rằng nhi thần làm là vì oán hận, nực cười lắm! Trên đời này không có thứ gì là nhi thần không làm được, nhi thần muốn làm là làm, muốn có là có.”.

Phong Vương lẳng lặng nhìn người con trai đang ngồi trước mặt, dung mạo này, phong thái này, thần sắc bình tĩnh và… lời nói vô tình này… Thật giống mình của ngày xưa!

“Về phần phụ vương cho rằng nhi thần quá đáng…Thì người có biết, những năm gần đây, vị Bách Lý vương hậu tôn quý của người… Thằng con trai thông minh hiếu thuận ‘Vương Nhi’ của người, đã đối xử với tôi thế nào không? Như vậy có gọi là quá đáng? Có gọi là lòng dạ hiểm độc không?”. Lan Tức tiếp tục nói, cúi đầu nhìn chiếc trâm xanh biếc trong lòng bàn tay mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy nó, lại giống như đang gảy vào lồng ngực Phong Vương: “Phụ vương, mấy năm nay nếu tôi ngu ngốc chậm chạp hơn một chút, thì cho dù có trăm cái mạng cũng chẳng đủ dùng!”.

Lan Tức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút biến đổi lại không thể nói nên lời của Phong Vương, ung dung tao nhã cười nhàn nhạt, hắn cúi người quan sát ông, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên tia sáng lạnh lẽo: “Trước khi nói nhi thần vô tình hiểm độc thì phụ vương người nên nhìn lại chính bản thân mình. Chưa đề cập đến năm đó… Chỉ những năm gần đây thôi, người không thể không biết những gì vị vương hậu kia đã làm, vậy sao người không can thiệp? Sao người không ra tay cứu nhi thần?”.

Hắn khẽ lui về đằng sau ngồi xuống hàng ghế gấm, nụ cười trên mặt càng lúc càng nhạt nhòa, thanh âm càng ngày càng nhẹ đi, chỉ có vẻ mặt vẫn vô oán vô hận, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve như muốn lau đi vết máu, lại như muốn nhẹ nhàng an ủi chiếc trâm: “Những người vô tình trên đời này nhiều lắm. Nhi thần… Ha ha… chẳng qua chỉ là một kẻ trong số đó thôi. Nhi thần chỉ muốn bảo vệ mình, muốn mình sống cho thật tốt, như thế có gì là sai!”.

“Bổn vương không có tư cách thuyết giáo con, nhưng mà…”. Phong Vương im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, cặp mắt đen như mực của ông thoáng hiện một tia ôn nhu, tiếc nuối và bất đắc dĩ nhìn Lan Tức: “Một đời bổn vương… được thiên hạ tán tụng ‘Cơ trí vô song, kinh thiên địa vĩ’, nhưng bổn vương vẫn còn nhớ rõ năm ấy khi ta đăng vương, Bát đệ đã từng nói ta là người ‘Hư tình giả nghĩa, ích kỷ lãnh khốc, âm ngoan tàn độc’. Dù rằng những năm gần đây, Bát đệ cũng không còn nhắc đến nữa, nhưng bổn vương tự biết, bổn vương không phải là người tốt gì. Cả đời ta cũng chỉ vì chính mình, vì quyền lực, vì danh lợi… Nhìn thì có vẻ rất hào nhoáng vinh quang, thế nhưng… đến phút cuối mới cảm thấy mình thật thất bại! Tức nhi, con là người thông minh nhất trong số các nhi tử của ta, cũng là người giống ta nhất. Ta không hy vọng con sau này cũng sẽ giống ta, sống đến cuối cuộc đời lại không biết mình đã nắm bắt được thứ gì…”.

Phong Vương khẽ cúi đầu, mở tay ra nhìn lòng bàn tay của chính mình. Đôi tay này chỉ còn lại một lớp da bọc xương xanh xao, không thể nắm lấy được thứ gì nữa.

“Cuộc đời ta… có rất nhiều mỹ nhân, có đến hơn hai mươi danh mỹ nữ, nhưng cũng không để một ai trong lòng. Ta cho bọn họ địa vị cao sang, cho bọn họ vinh hoa phú quý, nhưng lại chưa bao giờ cho bọn họ được chân tình! Vốn dĩ không đối xử thật lòng với nhau thì làm sao có thể có thứ gọi là chân tình? Tức Nhi, con muốn đi con đường như ta sao? Muốn trở thành người chỉ còn hai bàn tay trắng sao?”. Phong Vương chuyển mắt nhìn Lan Tức, đôi con ngươi ánh lên sự trìu mến và đau thương: “Tức Nhi, tuyệt tình với người chính là tuyệt tình với mình, nên để lại một con đường sống cho cả hai. Phụ vương đời này cũng chỉ có thể để lại cho con một lời khuyên chân thành nhất!”.

“Ha ha… Phụ vương à, giờ người mới nhớ rằng người là cha?”. Lan Tức cười nhàn nhạt bình tĩnh nhìn phụ thân, nhìn đôi con ngươi đen láy phản chiếu hình ảnh của chính mình, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay gầy còm của ông: “Người yên tâm, từ nay về sau, nếu những nhi tử thông minh còn lại của người biết điều một chút, chắc chắn bọn chúng sẽ sống yên bình cho tới già. Người cũng biết, nhi thần thích sạch sẽ, không thích tự làm bẩn tay.”.

“Tức Nhi, con thật sự không hận phụ vương?”. Phong Vương cố chấp hỏi một câu.

Lan Tức khẽ cau mày, phụ vương thánh minh nổi tiếng hôm nay lại rơi vào bước đường này? Cảm khái, hối hận, lo âu… Bởi vì ông ta đã già cả sắp chết? Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhi thần thật sự chưa bao giờ hận người, cũng chẳng hận kẻ nào trong Hắc Phong Quốc!”.

“Không thích thì không hận?”. Phong Vương cười cười, cười đến cô độc mà trống vắng: “Thôi, thôi, con đi đi.”

“Nhi thần bái biệt phụ vương.”. Lan Tức đứng dậy cung kính thi lễ, hắn chỉ thi lễ duy nhất một lần trong đời với cha mình…

“Ừ!”. Phong Vương khẽ gật đầu, ánh mắt không muốn xa rời nhìn Lan Tức.

Lan Tức đi đến cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn Phong Vương nói một câu: “Phụ vương, nhi thần không giống người. Cả đời người không biết mình muốn gì, không thể nắm bắt được thứ gì, nhưng nhi thần biết rõ bản thân muốn gì nhất.”. Đôi mắt đen không gợn sóng của hắn trong phút chốc hiện ra quang mang sáng như tuyết: “Nhi thần muốn đạp lên vạn dặm giang sơn, cùng với bạn đời trải qua thương hải tang điềm [2], dắt tay nhau vượt qua núi đao biển kiếm! Hai chuyện này, nhi thần đều có thể nắm bắt được!”.

[2] Thương hải tang điềm: bãi bể hóa nương dâu, những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh, ý chỉ những biến động đổi thay trong vũ trụ, trong đời sống con người.

Nói xong hắn bước chân ra khỏi cửa, một tia sáng mặt trời xuyên qua bức rèm cao chiếu vào trong phòng.

“Con chắc chắn nàng sẽ cùng con trải qua thương hải tang điềm, vượt qua núi đao biển kiếm?”. Phía sau bỗng truyền đến thanh âm cực nhỏ của Phong Vương: “Song vương có thể cùng chung bước?”.

Lan Tức không khỏi dừng lại, một lát sau, hắn mới quay đầu, nở một nụ cười tươi tắn: “Phụ vương, nhi thần suýt chút nữa quên nói với người, nếu người còn thương Bách Lý Hậu… thì đừng để cho nhi thần nhìn thấy bà ta, mẫu hậu… Người vẫn hay đến thăm nhi thần!”.

Nụ cười của hắn nhẹ nhàng như làn gió xuân, bộ dáng vô cùng tuấn nhã, lời nói cũng rất thân thiết… Chỉ có đôi mắt không thể nào che giấu được sự lạnh lùng tàn khốc đến thấu xương. Phong Vương bất giác không khỏi rùng mình!

Hắn hất bức rèm che, phóng ra ngoài cửa, không khí nóng bức phả vào trong mặt, một làn gió nhẹ thoảng qua ống tay, dường như muốn xua đi mùi thuốc trong phòng bám trên tay áo. Hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời thật quá cao xa, quang mang chói lóa gai mắt.

“Hoàng Cực Cung này cũng nên mai táng rồi.”. Một thanh âm vô cùng nhỏ hòa vào trong gió như muốn nói cho ai đó nghe. Lan Tức mở tay ra, nhìn cây trâm ngọc phỉ thúy trong tay mình, sau đó vung tay lên, cây trâm ngọc tức khắc bắn vào một gian phòng giữa Hoàng Cực Cung, cắm vào thanh xà nhà bằng gỗ, một tia sáng xanh biếc chợt lóe: “Mẫu hậu, tạm biệt!”.

Đầu tháng năm năm thứ mười tám, Phong Vương băng hà, thế tử Lan Tức kế vị tại Điện Chiêu Minh.

Trung tuần tháng năm cùng năm, Hoàng Vương Hoàng Quốc thoái vị, thế tử Hoàng Triều cũng kế vị thay vương.

Mà đồng thời hai nước Bạch, Nam lại phát động chiến tranh với Vương vực, trong vòng một tháng mỗi bên đều chiếm được một tòa thành.

Đầu tháng sáu, Hoàng Triều dùng Huyền Tôn Lệnh kêu gọi anh hùng trong thiên hạ: San bằng hủ triều, chấm dứt loạn thế. Tẩy sạch thiên hạ, kiến lập nghiệp lớn!

Lời này vừa phát ra, những người đã sớm thất vọng hoàn toàn với đế quốc Đông Triều, muốn tạo dựng công lao sự nghiệp, muốn tên tuổi lưu danh sử sách ai nấy đều hưởng ứng, gia nhập Hoàng quân.

Ngày bảy tháng sáu, Hoàng Triều ban bố chiếu thư: Tự lúc cô gia lập chí tới nay, đường dài đằng đẵng, may thay được Ngọc công tử Ngọc Vô Duyên chỉ điểm trợ giúp, cô gia mới có được ngày hôm nay. Cô gia muốn tấn phong người làm Thái Tể, nhưng người lại không có chí thanh vân [3], chỉ muốn làm tri âm tri kỷ. Nay cô gia bái người làm Vương Sư, phàm là con dân Hoàng Quốc đều phải tôn kính.

[3] Thanh vân: mây xanh, trời cao. Ý chỉ địa vị quý tộc, cao sang cao quý.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
IVF với tỷ lệ thành công vượt trội lên tới 80%"

Đại diện trung tâm cho biết, tỷ lệ này được tính trên số lượng gần 60.000 khách hàng Đông Đô IVF Center đón tiếp trong thời gian qua. Trong đó có nhiều trường hợp khó như: vô sinh hiếm muộn nhiều năm, phụ nữ lớn tuổi, có nhiều bệnh lý phức tạp kèm theo; nam giới không có tinh trùng, tinh trùng bất động; nữ giới có tử cung dị dạng, AMH thấp, sảy thai liên tiếp khi mang thai tự nhiên...

Với gần 20 năm chuyên sâu trong lĩnh vực hỗ trợ sinh sản và thụ tinh trong ống nghiệm, bác sĩ CKI. Tăng Đức Cương cùng đội ngũ chuyên gia, bác sĩ uy tín tại Đông Đô IVF Center đã đón chào hơn 8.500 "em bé IVF" trong những năm vừa qua.

Tỷ lệ thành công này nếu tính riêng nhóm bệnh nhân trên 45 tuổi đạt 49,12%, lên tới 82,43% với nhóm bệnh nhân dưới 35 tuổi. Sau 3 năm, hàng nghìn em bé đã chào đời tại Đông Đô IVF Center, hàng nghìn gia đình hiếm muộn được thỏa nguyện giấc mơ chào đón con yêu.

Đông Đô IVF Center: Điều trị cá nhân hóa giúp tăng tỷ lệ thành công IVF - 1

BS. Tăng Đức Cương - Giám đốc Trung tâm Đông Đô IVF tư vấn cho khách hàng.

Phác đồ điều trị cá nhân hóa giúp tăng tỷ lệ thành công trong mỗi chu kỳ IVF

Đại diện Đông Đô IVF Center cho biết, trung tâm đã đón nhiều khách hàng quốc tế từ hơn 30 quốc gia trên thế giới đến thăm khám, điều trị và thành công đón con yêu chào đời khỏe mạnh.

Trong đó có trường hợp gia đình chị N. và anh H. sinh sống tại Hàn Quốc sau 3 năm kết hôn mà vẫn chưa có tin vui. Bác sĩ CKI Tăng Đức Cương cho biết, đây là ca đặc biệt khó bởi cả hai đều mang nhiều bệnh lý. Anh H. có tinh trùng yếu lại tuổi cao, chị N. thì trứng kém, kèm polyp buồng tử cung, niêm mạc dày.

Chị N. chia sẻ: "Mình đã tìm hiểu nhiều bác sĩ cũng như các bệnh viện trong và ngoài nước nhưng rồi cũng thất bại, cho đến khi gặp được bác sĩ Tăng Đức Cương thì mới thực hiện IVF hiệu quả".

Nhận hồ sơ của anh H., chị N., bác sĩ Tăng Đức Cương cho biết, ê-kíp tại Đông Đô IVF Center đã cùng nghiên cứu để đưa ra một phác đồ điều trị riêng biệt cho hai vợ chồng. Kết quả sau thời gian điều trị, chị N. được chuyển phôi vào ngày 9/4/2023, may mắn đậu song thai. Hai thiên thần nhỏ chào đời được đặt tên là Kim Ji Woo và Kim Jong Woo.

Đông Đô IVF Center: Điều trị cá nhân hóa giúp tăng tỷ lệ thành công IVF - 2

Nhờ phương pháp IVF, mái ấm của 2 vợ chồng chị N., anh H. đã tròn đầy hạnh phúc.

Gần 20 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực IVF, bác sĩ Tăng Đức Cương cùng các đồng nghiệp đã mang lại niềm hạnh phúc cho hàng chục nghìn gia đình trong và ngoài nước.

Đông Đô IVF Center quy tụ được đội ngũ bác sĩ giỏi, chuyên viên phôi học cao cấp và các nhân viên chuyên nghiệp, tận tâm từ bước đầu thăm khám, cá thể hóa phác đồ điều trị cho từng khách hàng. Nhờ đó, các cặp vợ chồng hiếm muộn ở Việt Nam không cần phải cất công ra nước ngoài để điều trị, thậm chí khách hàng nước ngoài còn có thể đến Việt Nam để thực hiện dịch vụ y tế cao cấp này.

Đại diện Đông Đô IVF Center khẳng định, trung tâm hỗ trợ sinh sản đáp ứng về trình độ chuyên môn, cơ sở vật chất, phương tiện kỹ thuật và dịch vụ chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp. Trung tâm cũng đang làm chủ nhiều kỹ thuật tiên tiến, hiện đại hàng đầu thế giới đưa tỷ lệ thành công chạm mốc 80%.

Đông Đô IVF Center: Điều trị cá nhân hóa giúp tăng tỷ lệ thành công IVF - 3

Phòng Labo đạt tiêu chuẩn quốc tế của Đông Đô IVF Center.

Với hệ thống phòng Labo đạt tiêu chuẩn quốc tế của Đông Đô IVF Center, các chuyên gia phôi học thực hiện được các kỹ thuật cao cấp phục vụ quá trình hỗ trợ sinh sản như tiêm tinh trùng vào bào tương trứng (ICSI), hỗ trợ phôi thoát màng (AH), nuôi phôi ngày 5... Đặc biệt, Đông Đô IVF Center cập nhật và tích hợp nhiều phương pháp mới, công nghệ hiện đại để mỗi trường hợp thực hiện IVF có thể đạt hiệu quả cao nhất.

Đã từng thăm khám, điều trị thành công khi thực hiện IVF tại Đông Đô IVF Center, chị N.T - bệnh nhân đến từ Lào bày tỏ mong muốn rằng hai anh chị sẽ kết nối và giới thiệu cho nhiều gia đình ngoại quốc bị vô sinh, hiếm muộn đến thăm khám tại Trung tâm hỗ trợ sinh sản Bệnh viện Đông Đô - Đông Đô IVF Center.

Cùng với phác đồ điều trị hiệu quả, chi phí phù hợp, Đông Đô IVF Center còn chú trọng đến từng chi tiết nhỏ nhất, từ ánh sáng, âm nhạc cho đến mùi hương tạo nên một không gian thư giãn, ấm áp và dễ chịu như ở nhà giúp bố mẹ thoải mái để sẵn sàng cho hành trình chờ đón con yêu.

Sự tín nhiệm, tin tưởng của hàng triệu gia đình hiếm muộn từ trong và ngoài nước đã giúp Đông Đô IVF Center chứng minh rằng trung tâm không chỉ là sự lựa chọn phù hợp của người Việt trong hành trình điều trị vô sinh hiếm muộn, mà còn là điểm đến của khách hàng ngoại quốc.

"Đông Đô IVF Center đang từng ngày phát triển vượt trội, khẳng định vị thế là một trung tâm hỗ trợ sinh sản lớn tại miền Bắc với tỷ lệ thành công cao và nhiều thành tựu đáng tự hào", đại diện trung tâm chia sẻ thêm.

Tìm hiểu chi phí khám bệnh và gói ưu đãi điều trị tại Đông Đô IVF Center liên hệ hotline: 1900 1965 hoặc truy cập vào website: ivfdongdo.com

" alt="Đông Đô IVF Center: Điều trị cá nhân hóa giúp tăng tỷ lệ thành công IVF" width="90" height="59"/>

Đông Đô IVF Center: Điều trị cá nhân hóa giúp tăng tỷ lệ thành công IVF

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Thực tế lắm khi “đối tác” mới là người phát giác bệnh tình của nạn nhân. Chẳng hạn, trong quá trình tương tác “khúc dạo đầu” bằng tay, ông chồng có thể nhận ra trên thân thể người dưới gối một khối lạ cộm lên bất thường. Tương tự, nhiều trường hợp chính bà xã phát hiện chứng huyết tinh (xuất tinh lẫn máu) hoặc qua mùi lạ của tinh dịch mà đánh động ông theo dõi chứng xuất tinh ngược dòng giai đoạn sớm (tinh dịch lẫn nước tiểu).

Thêm một “bằng khen” gắn lên vách phòng the, dù công trạng “lôi bệnh” ra không ai muốn. Vấn đề nếu đã nhận ra tài lẻ của tình dục thì tại sao phải thụ động ngồi chờ, trong khi hoàn toàn có thể chủ động nhờ chăn gối làm việc đó?

Ai cũng biết ung thư vú là một vấn nạn sức khỏe đáng sợ của phụ nữ và khả năng cứu chữa phụ thuộc lớn vào việc phát hiện sớm qua việc tự khám nhũ hoa thường xuyên. Hiển nhiên chủ thể của những bài hướng dẫn tự khám đều nhắm vào các bà các cô, nhưng vẫn còn một “cộng tác viên” sáng giá là đức lang quân và nếu được thì không lúc nào làm việc đó tốt hơn khi chăn gối. Chẳng hạn, bằng những ngón tay “có cánh” của mình, các ông có thể một công đôi việc biến chúng thành công cụ kép vừa âu yếm vừa “chẩn bệnh” cho người dưới gối.

Sự mát tay của các ông có được còn nhờ lợi thế tâm lý. Chủ quan, sợ bệnh, nên thông thường chúng ta, nhất là phụ nữ, có tâm lý cho qua, chối bệnh với những dấu hiệu còn tranh sáng tranh tối của bệnh tật. Người ngoài, trong trường hợp này là đức lang quân, không bị tác động tâm lý trên, nên có cơ hội “thiết diện vô tư” hơn. Thực tế, nếu tinh ý và tinh tế thì các ông vẫn có thể phát hiện bất thường trên người vợ, ngay cả với “công cụ” chăn gối.

Ngoài những trường hợp may mà trúng, còn lại các ông chỉ có thể đảm nhiệm chức trách “phúc đẳng hà sa” này khi được người dưới gối trực tiếp đề nghị và hướng dẫn. Rõ ràng chỉ khi lưu tâm người ta mới lưu ý, nếu không dù có chạm tay thì “trái chanh” nhũ hoa của vợ cũng sẽ bị ông cho qua vì còn nhiều việc thú vị hơn phải làm. Cũng vậy, phải qua một lớp huấn luyện sơ cấp thì các ông mới có được kỹ năng tìm và phát hiện vấn đề. Tương tự nếu vai trò đổi vai từ ông sang bà.

Sau cùng, nếu có ý định thực hiện “nhìn - sờ - gõ - nghe” trong tình dục, cần tiến hành với tinh thần thoải mái, đừng quá căng cứng. Dễ hiểu phải phân tâm việc “lương y” vào cuộc yến oanh thì khó bảo toàn món quà chăn gối đến nơi đến chốn. Hay nhất chỉ nên đặt mục tiêu ở mức thiện chí. Làm chồng (hay vợ) trước đã rồi hãy làm “lương y” trên giường.

Theo BS. Đỗ Minh Tuấn

Sức khoẻ & Đời sống

" alt="Tình dục... kiêm nhiệm!" width="90" height="59"/>

Tình dục... kiêm nhiệm!

Bé gái 5 tuổi bị xiên que đâm xuyên từ mũi đến hốc mắt khi ăn thịt nướng - 1

Dị vật là chiếc xiên que cắm sâu vào hốc mũi trẻ (Ảnh: BV).

Qua thăm khám, các bác sĩ đánh giá bé H. có xuất huyết kết mạc nhãn cầu góc ngoài, nhưng không bị tổn thương thần kinh thị giác. Dù vậy, ảnh CT Scan không thấy dị vật cản quang, đầu que bị gãy, xuất huyết mắt tiến triển đã gây khó khăn trong tiên lượng mức độ tổn thương.

Ekip điều trị đã tiến hành gây mê, dùng thuốc giãn cơ và nỗ lực lấy dị vật an toàn nhất cho bệnh nhi. Hiện tại, bé đã qua giai đoạn nguy hiểm.

Theo bác sĩ Hiền, phần lớn các tai nạn do ngoại vật thường gây tổn thương vùng họng. Ngoại vật đâm từ mũi vào hốc mắt như trường hợp trên là tai nạn hy hữu.

Bác sĩ khuyến cáo, trẻ có thói quen ngậm dụng cụ ăn hoặc đùa giỡn khi ăn, nhất là nhóm tuổi đi học (từ 5 tuổi trở lên). Do đó, gia đình nên có dụng cụ (muỗng, nĩa...) thích hợp khi cho trẻ ăn. Tuyệt đối không để trẻ có thói quen ngậm hoặc đùa giỡn trong khi ăn, để tránh các sự cố đáng tiếc.

Chơi đùa, cháu bé nuốt 4 viên nam châm

Chiều 28/10, Bệnh viện Nhi đồng Thành phố (TPHCM), tiếp nhận bé N. (7 tuổi, ngụ TPHCM) trong tình trạng bứt rứt, khó chịu, đau bụng, ói. Bệnh sử ghi nhận cách nhập viện 4 giờ, trẻ đang nằm ở nhà chơi thì nuốt phải 4 cục nam châm.

Sau khi chụp X-quang bụng không phát hiện dị vật, bệnh nhi được tiến hành nội soi đường tiêu hóa cấp cứu và nội soi ổ bụng, phát hiện hồi tràng có dị vật hình lập phương.

Do không thể đẩy dị vật lên dạ dày hay xuống đại tràng được, các bác sĩ quyết định mở rộng lỗ trocar (dụng cụ nội soi) ở rốn, đưa đoạn ruột chứa dị vật ra ngoài để lấy 4 viên nam châm, sau đó khâu ruột và đưa vào lại ổ bụng.

Bé gái 5 tuổi bị xiên que đâm xuyên từ mũi đến hốc mắt khi ăn thịt nướng - 2

4 chiếc nam châm được bác sĩ lấy ra khỏi ruột cháu bé (Ảnh: BV).

Hậu can thiệp, trẻ hết đau bụng và hết ói, tỉnh táo, được tiếp tục theo dõi tổn thương niêm mạc ruột cũng như chức năng đường tiêu hóa.

Các bác sĩ cảnh báo, nếu để lâu, các cục nam châm sẽ gây tổn thương niêm mạc ruột, làm thủng ruột, hoặc "hít nhau" gây vặn xoắn các quai ruột, tắc ruột… nguy hiểm cho tính mạng trẻ.

" alt="Bé gái 5 tuổi bị xiên que đâm xuyên từ mũi đến hốc mắt khi ăn thịt nướng" width="90" height="59"/>

Bé gái 5 tuổi bị xiên que đâm xuyên từ mũi đến hốc mắt khi ăn thịt nướng