Vợ chồng tôi đã đi khám chữa ở nhiều nơi, làm tất cả những việc cần làm để mong một mụn con nhưng không được. Cuối cùng, vì không chịu nổi áp lực, vợ tôi đã để lại đơn ly hôn rồi bỏ đi.
Hai năm sau, tôi hoàn tất thủ tục ly hôn và cưới một người phụ nữ khác làm vợ. Bây giờ tôi đã có một con trai, một con gái.
![]() |
Nửa năm trước, thông qua một người bạn, tôi biết được tin về vợ cũ.
Cô ấy đã tái hôn nhưng cuộc sống hiện rất tệ. Hàng ngày, ngoài công việc đồng ruộng, cô ấy phải đi làm thợ hồ, làm thuê làm mướn cho người ta để kiếm tiền nuôi người chồng nghiện rượu và 3 đứa con riêng của ông ta.
Gần đây trong lúc đi làm, cô ấy bị tai nạn lao động. Chi phí phẫu thuật, điều trị dự kiến hết khoảng 200 triệu. Bên cai thầu chỉ đền bù cho cô ấy 50 triệu. Số tiền còn lại, gia đình phải tự lo liệu.
Chồng cô ấy nói, dù có bán cả nhà, cả cửa cũng không đủ số tiền đó nên anh ta định đưa cô ấy về, không chữa trị nữa.
Tôi nghe vậy liền lấy hết tiền, vàng tiết kiệm trong nhà, vội chạy đến chỗ cô ấy. Vợ cũ thấy tôi thì xua đuổi, nhất định không cầm tiền. Tôi phải nói hết nước hết cái, cô ấy mới đồng ý cho tôi đi gặp bác sĩ để đóng tiền điều trị.
Buổi tối về nhà, tôi còn đang suy nghĩ chưa biết nên nói thế nào với vợ mới, để cô ấy hiểu và thông cảm cho hành động của tôi thì vợ tôi đã phát hiện ra mọi chuyện. Cô ấy làm ầm ĩ và gọi cho bố mẹ hai bên để thông báo sự việc.
Bố mẹ hai bên mắng tôi rất nhiều. Ai cũng bảo, việc của vợ cũ thì kệ vợ cũ, giờ ai cũng có gia đình riêng, tôi làm thế là ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại. Hơn nữa, nếu chồng của vợ cũ biết, có khi lại thành rắc rối lớn.
Tôi công nhận, tôi đã sai khi lấy hết tiền tiết kiệm mà không bàn trước với vợ. Nhưng trong tình huống cấp bách, tôi không thể suy nghĩ được thấu đáo. Tôi cũng không thể làm ngơ trước khó khăn của người phụ nữ đã từng rất tận tâm với gia đình tôi.
Bây giờ, vợ tôi muốn ly hôn với tôi. Tôi không muốn điều đó vì tôi thương các con và cũng thương cô ấy. Thế nhưng tôi không biết làm thế nào để khiến vợ mới của tôi hiểu và thông cảm.
Xin nói thêm rằng, vợ mới của tôi không phải là người quá ích kỷ. Cô ấy cũng có tính thương người. Tuy nhiên, cô ấy vốn hay ghen với vợ cũ của tôi, mỗi lần nhắc đến vợ cũ, cô ấy thường không kìm chế được hành động và lời nói của mình. Vì thế, tôi rất lo cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi việc này.
Bây giờ, tôi phải làm gì? Mong mọi người hãy tư vấn giúp tôi. Tôi xin cảm ơn.
Hai giờ sáng, mẹ tôi gõ cửa phòng và nói, chồng tôi vẫn đang đứng trước cổng. Mẹ khuyên tôi nên gặp anh một lần để nói chuyện rõ ràng. Thế nhưng, tôi thấy lòng mình trống rỗng.
" alt=""/>Cứu vợ cũ gặp nạn, người đàn ông gặp rắc rối lớnKiến thức tốt, bản thân tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Lứa học sinh đầu tiên tôi dạy, ôn thi vào lớp 10 và vào đại học đều đỗ, nhiều phụ huynh học sinh tìm đến gửi gắm con.
Trong một buổi hội thảo, tôi gặp Ly. Bố em còn là cổ đông của một trường học tư nhân. Cả hai khá hợp nhau về sở thích, suy nghĩ.
![]() |
Ảnh: B.N |
Sáu tháng quen biết, tôi và em làm đám cưới. Công việc của tôi khá tốt nhưng thu nhập chưa cao nên Ly thuyết phục tôi về nhà em sống, khi nào sinh con xong, hai vợ chồng mua nhà trả góp rồi ra riêng chưa muộn.
Các bác trong họ biết chuyện tôi ở rể vội khuyên, đừng dại ở chung với nhà vợ, dễ xảy ra mâu thuẫn. Đàn ông phải có thế của mình, không thể để lép vế…
Tôi bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can, vì cho rằng, quan điểm đó hoàn toàn cổ hủ. Bố mẹ Ly đều là người có trình độ, chắc không đến mức quá đáng.
Kết hôn chưa được nửa tháng, bố vợ gọi tôi ra, khuyên con rể bỏ công việc ở lớp dạy thêm, về trường ông đang góp vốn làm công tác quản lý.
Ông ngọt nhạt: ‘Anh về đấy học cách quản lý, sau này còn hỗ trợ con bé Ly tiếp quản cơ ngơi của bố mẹ. Bố mẹ sinh một mình nó, có bao nhiêu bù đắp cho vợ chồng anh hết’.
Tôi đồng ý về làm cho bố vợ. Bạn bè đều khen tôi số hưởng, nhà vợ giàu, có công việc tốt. Tôi cũng từng hạnh phúc vì điều đó. Tuy nhiên, sau thời gian ở rể, tôi thấy nhiều bất cập. Từ người tự chủ về kinh tế, sống có quan điểm, chính kiến riêng, tôi trở nên nhu nhược.
Bố vợ là người độc đoán, mọi việc lớn nhỏ trong nhà, ông tự quyết định. Lương tháng ở trường, thay vì chuyển vào số tài khoản tôi đăng ký, ông cho kế toán chuyển thẳng vào tài khoản con gái mình. Tôi muốn chi tiêu gì, phải ngửa tay xin vợ.
Mặc dù, tôi không có thói quen la cà quán xá nhưng vẫn có nhiều mối quan hệ, thi thoảng giao lưu, học hỏi cho công việc, Mỗi tháng tôi đi ăn uống với họ 1,2 lần.
Bố vợ tôi lại quy định, bữa tối, các thành viên phải có mặt đầy đủ. Hôm nào tôi bận, không về, ông liền mang bộ mặt khó đăm đăm. Tôi phải xin lỗi rối rít, chấp nhận từ bỏ những mối quan hệ của mình.
Từ ngày vợ sinh con, tối đến, tôi cũng tranh thủ giặt tay chậu quần áo lớn của mọi người. Nhà có máy giặt, bố vợ tôi chỉ cho phép dùng giặt đồ dày, còn đồ mỏng, đồ em bé, theo ông giặt bằng tay mới sạch.
Cuối tuần, tôi tranh thủ dọn dẹp 3 tầng nhà, từ trên xuống dưới, chưa bao giờ tôi kêu ca. Đôi lúc, mệt mỏi, tôi muốn nằm một chút, bố vợ kiểu gì cũng chê trách tôi lười.
Bố mẹ vợ gần như can thiệp vào tất cả cuộc sống của hai vợ chồng tôi. Từ nuôi con, ăn uống, quần áo, đến cả công việc. Căng thẳng nữa là việc tôi gửi tiền nuôi em gái ăn học dưới quê và mua thuốc men cho mẹ. Trước đây, tự chủ về tài chính, tôi hoàn toàn thoải mái nhưng từ khi vợ quản lý lương, mỗi lần gửi về, tôi phải nhắc vợ đưa.
Vợ kiên quyết không đưa tôi tiền gửi cho mẹ. Chúng tôi căng thẳng, cô ấy quát tháo ầm ĩ cả nhà. Bố vợ thấy vợ chồng con gái cãi vã, không cần nghe rõ đầu đuôi nguồn cơn, sẵn sàng thóa mạ con rể.
Tôi là đàn ông, bị nhà vợ xúc phạm như vậy, tự ái vô cùng. Tôi đợi mọi thứ nguôi ngoai, vui vẻ trở lại, mới bàn với vợ ra ở riêng. Bạn tôi có căn hộ chung cư 60m2, để lại cho tôi với giá tốt. Hơn nữa, tôi chỉ cần trả một nửa, còn lại bạn cho nợ trong 10 năm.
Nếu ở riêng, vợ chồng sẽ hoàn toàn độc lập, tự sắp xếp cuộc sống theo ý mình. Tôi nghĩ, đây cũng là xu thế trong xã hội hiện đại, khi đến tuổi trưởng thành, cần bớt phụ thuộc vào bố mẹ hai bên. Ban đầu, vợ chồng có thể khó khăn, sau sẽ dần ổn định. Nào ngờ, Ly không đồng ý. Vợ trách tôi bạc, lúc khó khăn nhờ vả ông bà ngoại, đến lúc đủ lông, đủ cánh là phủi tay...
Tôi thừa nhận, vợ chồng trẻ ở chung với bố mẹ có nhiều cái lợi: Không tốn tiền thuê nhà, không phải lo lắng việc nhà, con cái được ông bà trông nom, tình cảm gia đình gắn chặt…
Ngược lại, ở chung cũng có những gò bó như phải giữ gìn lời ăn tiếng nói, cư xử khéo léo để giữ hòa khí gia đình.
Theo các bạn, tôi suy nghĩ có gì sai không? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Bạn nghĩ gì về vấn đề Ở chung - Ở riêng? Mọi ý kiến/bài viết xin gửi ở phần bình luận dưới bài viết hoặc gửi tới địa chỉ email: bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến/bài viết hay sẽ được đăng tải trên báo VietNamNet. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Ở rể nhà vợ, tôi biến mình thành gã đàn ông nhu nhược