Soi kèo phạt góc Monza vs Atalanta, 23h30 ngày 5/9
本文地址:http://sport.tour-time.com/html/348f199535.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Jeonbuk Hyundai Motors vs Port FC, 17h00 ngày 20/2: Tưng bừng bắn phá
"Người dân Thủ đô vốn kén chọn và khó tính trong việc ăn uống. Và phố cổ là nơi tìm đến của những người sành ăn", Joshua Zukas viết.
Không chỉ có những món ăn đường phố ngon, khu vực lân cận phố cổ Hà Nội còn có nhiều đền chùa, nhà thờ, hồ nước, công viên và quán cà phê. Đây chính là những điểm đến lý tưởng để du khách kết hợp trong chuyến foodtour.
Ngày 1
Buổi sáng
Hãy thỏa mãn cơn thèm ăn bằng cách dạo một vòng hồ Hoàn Kiếm, trung tâm thủ đô, trước khi vào phố cổ và thưởng thức phở bò tại phố Ấu Triệu. Đây là quán ăn trong danh sách Michelin Bib Gourmand. Quán nằm bên hông Nhà Thờ Lớn.
Hai ngày ở Hà Nội thưởng thức món ăn đường phố
Tướng Giáp và hậu duệ: Chuyện bây giờ mới kể
Trong lúc dạo chơi ở Busan, Đức An bị rơi ví xuống đường lúc nào không hay. Sau 24 giờ, chàng trai mới phát hiện sự việc. Ngay trong đêm, cảnh sát Hàn Quốc đã hỗ trợ tận tình, sử dụng xe chuyên dụng đưa nam du khách đi nhận lại ví.
Đồn cảnh sát - nơi Đức An trình báo sự việc (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Câu chuyện tìm ví ở Hàn Quốc của chàng trai người Hà Nội vừa được chia sẻ trên mạng xã hội nhận về nhiều tương tác và bình luận.
Một số du khách chia sẻ, từng bị thất lạc đồ đạc ở Hàn Quốc và được cảnh sát nước này hỗ trợ tìm lại nhanh chóng. Nhiều người đưa ra lời khuyên, khi đi du lịch nước ngoài, nếu bị mất tư trang hay hộ chiếu nên trình báo cảnh sát để nhận được sự giúp đỡ một cách nhanh nhất.
Dùng Google dịch trình báo với cảnh sát
Chia sẻ với phóng viên Dân trí,Đức An cho biết, sau khi đến Busan, anh cùng bạn nhận phòng khách sạn, bắt đầu hành trình tham quan. Buổi tối, cả đoàn ra ngoài, thưởng thức ẩm thực đường phố.
Trong quá trình di chuyển, ví chứa 5 thẻ tín dụng, căn cước công dân và bằng lái xe... bị rơi ra khỏi túi áo của Đức An. Sau khi trở về khách sạn, nam du khách đến từ Việt Nam nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không quan tâm đến chiếc ví.
"Sáng hôm sau, tôi cùng các bạn đi chơi Ulsan - thành phố cách Busan khoảng 50km. Chúng tôi thanh toán mọi thứ bằng quỹ chung của nhóm nên hoàn toàn không nghĩ đến ví.
Khoảng 19h, khi cả nhóm trở về khách sạn, tôi tá hỏa do không thấy ví dù đã tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng. Nhân viên khách sạn cho biết, không tìm thấy ví bị đánh rơi trong quá trình dọn dẹp", Đức An nhớ lại.
May mắn, đối diện khách sạn có một đồn cảnh sát, Đức An quyết định trình báo sự việc dù không hy vọng có thể tìm được giấy tờ.
Do bất đồng ngôn ngữ, quá trình khai báo gặp nhiều khó khăn. Chàng trai đến từ Việt Nam phải dùng ngôn ngữ cơ thể và Google dịch để giao tiếp. Sau nhiều nỗ lực, nam nhân viên cảnh sát ngoài 50 tuổi hiểu sự việc và động viên Đức An yên tâm.
"Tiếp nhận thông tin xong, nam nhân viên cảnh sát liên tục gọi điện thoại cho các phường xung quanh để hỏi thông tin về chiếc ví. Sau cuộc điện thoại thứ 7, tôi được ra hiệu chuẩn bị đi theo hai cảnh sát khác để nhận lại ví", Đức An chia sẻ.
Nam nhân viên cảnh sát đã hỗ trợ Đức An tìm kiếm ví (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Xe chuyên dụng bật còi hụ, lao đi vun vút như phim
Sau 5 phút, hai nhân viên mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện, đưa Đức An lên xe. Chiếc ô tô chuyên dụng được bật còi hụ, lao đi vun vút trong đêm với vận tốc gần 100km/h.
Xe được chia thành 2 khu vực, trước và sau ngăn cách bằng một tấm chắn. Từ hàng ghế phía sau, Đức An quan sát sự vội vã và tập trung cao độ của hai nhân viên cảnh sát.
"Cảnh tượng lúc đó giống hệt như các bộ phim mà tôi từng xem trên tivi", Đức An nhớ lại.
Sau quãng đường khoảng 5km, chiếc xe dừng trước một đồn cảnh sát ở phường khác. Tại đây, Đức An được xác minh thông tin và nhận lại ví bị đánh rơi.
"Sau khi xác nhận gương mặt của tôi với hình ảnh trên căn cước công dân và bằng lái xe là trùng khớp, họ làm thủ tục ký giấy tờ bàn giao. Quá trình tìm lại ví kéo dài trong một tiếng kể từ khi trình báo. Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn suy nghĩ ban đầu", Đức An chia sẻ.
Trước đó, khi di chuyển trên đường, một người dân Hàn Quốc đã nhặt được ví của Đức An. Họ mang đến đồn cảnh sát với hy vọng sẽ sớm tìm lại được chủ nhân.
Nhận lại chiếc ví nhiều kỷ niệm, Đức An nói lời cảm ơn với nam nhân viên cảnh sát nỗ lực liên lạc với các phường khác. Người đàn ông Hàn Quốc đáp lại bằng cái bắt tay và nụ cười thân thiện như hiểu tâm ý của chàng trai đến từ Việt Nam.
Kỷ niệm mất ví và nhận lại ở Hàn Quốc giúp Đức An chú ý cẩn thận hơn khi du lịch (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Qua sự việc tìm ví giữa đêm tại Hàn Quốc, Đức An cho rằng, khi bị mất ví, nếu có thẻ tín dụng bên trong, cần khóa thẻ ngay, bằng cách gọi lên tổng đài hoặc thao tác trên ứng dụng của ngân hàng.
"Ví, hộ chiếu, các giấy tờ tùy thân là những vật dụng bất ly thân khi du lịch. Tôi khuyên mọi người cần bảo quản các đồ đạc này thật cẩn thận. Khi xảy ra thất lạc đồ đạc, đừng nên buông xuôi, phải trình báo với cảnh sát để họ giúp đỡ và truy tìm một cách nhanh nhất", Đức An khuyên.
Busan là thành phố lớn thứ hai của Hàn Quốc. Địa phương này nằm cạnh biển nên sở hữu những bãi biển đẹp, nổi tiếng như Haeundae, Gwangalli...
Khi đến đây, bạn có thể ghé thăm làng văn hóa Gamcheon. Trước đây, làng này là khu ổ chuột. Tuy nhiên, hiện nay, nơi đây đã được trang trí với các màu sắc và bích họa đẹp mắt trở thành địa danh thu hút du khách.
">Phút cảnh sát Hàn Quốc bật còi hụ, hộ tống khách Việt đi tìm ví như phim
Nhận định, soi kèo Once Caldas vs Deportivo Pereira, 08h10 ngày 20/2: Nối dài mạch thắng
Hình ảnh bên trong một trại giảm cân ở Trung Quốc.
Cuộc trò chuyện cuối cùng với con gái
"Con không biết chuyện gì đang diễn ra. Mấy ngày nay con không xuống cân được chút nào, ăn uống cũng không nhiều. Con nhớ nhà lắm", đọc được tin nhắn đó từ con, bà Han, mẹ của Zhang Meihui, đã động viên cô. Hôm đó là sinh nhật 20 tuổi của con gái, bà không ngờ đó là cuộc trò chuyện cuối cùng với con gái.
Trong cuộc gặp gỡ với phóng viên hôm 9/8, bà Han đã kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần sau những ngày lo hậu sự và đòi lại công bằng cho con. "Đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng. Con bé đã thực sự ra đi rồi sao?", bà nói.
Bà nhớ lại lần đầu tiên con gái nói về "Trại huấn luyện giảm cân 360". Đó là một ngày năm 2019, Meihui kể đã tìm thấy một trung tâm giảm cân ở Cáp Nhĩ Tân trên mạng. Sau khi đọc review của những người từng tập luyện ở đây, cô cảm thấy hiệu quả ở đó khá tốt và muốn thử.
Khi đó, Meihui vừa tốt nghiệp cấp 3, cô cao 1,68m nhưng nặng tới 100 kg. Bà Han ủng hộ con gái giảm cân. Sau 2 tháng tham gia trại giảm cân, Meihui đã giảm được 20 kg.
Ngày 15/7 năm nay, Meihui một lần nữa muốn trở lại trại giảm cân. Bà Han đã nộp 4.500 tệ lệ phí, hy vọng con sẽ tiếp tục đạt được mục tiêu, nhưng cuối cùng tai nạn đã xảy đến.
"7h sáng 30/7, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ trung tâm, hỏi con gái tôi có mắc bệnh nền nào trước đây không. Tôi đáp 'Không', đầu dây bên kia đột ngột cúp máy. Hơn 10 phút sau, họ gọi lại thông báo con gái tôi đang ở bệnh viện. Sau đó bác sĩ thông báo con gái tôi đã qua đời".
![]() |
Nhiều thanh niên trẻ tuổi ở Trung Quốc tham gia trại giảm cân. Ảnh minh họa. |
Bà Han như chết lặng khi nghe tin dữ. Cả gia đình lập tức tới bệnh viện số 2 Cáp Nhĩ Tân để xem tình hình. Bác sĩ cho biết nguyên nhân cái chết của Meihui vẫn chưa được làm rõ, song cô gái đã tử vong trước khi tới bệnh viện.
"Một nhân viên trại huấn luyện có mặt tại thời điểm đó nói rằng con gái tôi bị co giật đột ngột trong ký túc xá vào buổi sáng. Học viên khác nhìn thấy liền báo cho giáo viên. Giáo viên đã tiến hành cho thở máy, ép tim, hồi sức tim. Gọi điện cho xe cấp cứu nhưng sợ chậm trễ nên sau đó một giáo viên khác đã chở Meihui tới bệnh viện".
Ngày hôm sau, bà Han đã tới trung tâm để làm rõ nguyên nhân cái chết của con gái, nhưng phía trung tâm từ chối cung cấp camera giám sát với lý do bí mật kinh doanh.
Sau khi tìm hiểu, phóng viên được biết tên đăng ký kinh doanh của "Trại huấn luyện giảm cân 360" mà bà Han nhắc đến là "Heilongjiang Shenlu Zero Sports Fitness Co., Ltd.", thành lập năm 2018. Phạm vi kinh doanh đăng ký là "trong nhà", "dịch vụ giải trí và thể dục" (không bao gồm khí công), phát triển thể chất ngoài trời, dịch vụ địa điểm huấn luyện quân sự giải trí, không bao gồm mô tả dịch vụ có từ "giảm cân".
Khi gọi điện theo số của cán bộ trại huấn luyện mà bà Han cung cấp, phóng viên bị từ chối cuộc gọi nhiều lần. Phóng viên cũng gọi cho chi nhánh của Văn phòng Công an Cáp Nhĩ Tân, các nhân viên cho rằng đây là một vụ án dân sự.
Gia đình nạn nhân cho biết cuộc khám nghiệm tử thi đã được thực hiện và họ sẽ kháng cáo.
Theo Zing
">Cô gái 20 tuổi đột tử trong trại giảm cân ở Trung Quốc
Tôi luôn tin, nếu có điều kiện, thì bất kỳ ai cũng rất nên học Đại học. Ngay khi chưa biết mình muốn gì, việc có những kiến thức căn bản ở Đại học vẫn rất bổ ích cho việc giúp ta hiểu hơn về bản thân ở phương diện trí tài, lẫn chí - tâm. Ta sẽ biết được giới hạn sức mình trong môi trường lao động không chân tay, và hiểu lĩnh vực nào sẽ cho ta nhiều cảm hứng để hoạt động nhất? Vì mối quan hệ với nghề là lâu dài, nên càng có nhiều kiến thức về bản thân và chuyên môn, ta càng dễ lựa chọn công việc phù hợp.
Đặc biệt, những kỹ năng mềm như đọc, viết, giao tiếp, diễn giải, suy luận, phân tích, tranh luận, mà ta học được ở Đại học là cực kỳ bổ ích cho bất cứ ngành nào, cũng như cho cuộc sống ý nghĩa, thỏa mãn nói chung. Ta có thể có một ngàn ý tưởng cao siêu, hữu ích, nhưng nếu không biết cách trình bày và thể hiện chúng với người đối diện (chưa nói đến áp dụng thực tiễn), thì nó sẽ mãi là mơ mộng. Đại học cho ta những phương tiện, công cụ để mài giũa ý tưởng đó thành sản phẩm đẹp, thực tế.
>> 'Điểm ưu tiên thi đại học không tạo ra bất công'
Tôi biết ơn sự học bao nhiêu, lại càng trân trọng, đau lòng vì nỗi mất mát khi không có sự học bấy nhiêu. Ngay ở ngôi trường tôi đang nghiên cứu luận án và dạy học, cũng nằm ở địa phương tương đối nghèo. Các sinh viên của tôi đa phần là thuộc tầng lớp "tay làm hàm nhai", trung lưu trở xuống, đi học nhờ trợ cấp. Rất nhiều người trong số đó là thế hệ đầu trong gia đình được vào Đại học.
Tôi cảm nhận được rất rõ sự chênh lệch giữa họ với bạn học chung Đại học ở thời của mình - nơi mà đại đa số sinh viên (trừ tôi) đều thuộc tầng lớp trung lưu trở lên. Vì thế, sinh viên của tôi phải nỗ lực hơn rất nhiều lần. Bản thân tôi cũng phải như vậy để giúp họ hoàn thành tốt việc học. Tấm bằng Đại học với các sinh viên của tôi cũng có ý nghĩa khác hẳn với sinh viên nơi khác.
Tôi luôn tin giáo dục là cốt lõi cho sự tồn hưng của một xã hội, sự khai trí cho mỗi cá nhân. Và vì vậy, tôi luôn ấp ủ một ngày nào đó có thể giúp sức biến việc học thành lối thoát cuộc đời cho thật nhiều trẻ em ở Việt Nam.
An Tư
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm VnExpress.net.
">'Ai cũng nên học Đại học'
Bà luôn bắt tôi phải làm thế này, làm thế kia và chỉ được phép im lặng nghe bà dạy dỗ. Ảnh minh họa
Bà luôn bắt tôi phải làm thế này, làm thế kia và chỉ được phép im lặng nghe bà dạy dỗ. Mâu thuẫn trong chuyện ăn ở sinh hoạt đã đành, đằng này có con rồi tôi cũng không được yên. Bà chỉ đạo mọi thứ và gần như tước quyền làm mẹ của tôi với con. Cuộc sống vô cùng bí bức nhưng tôi không thể chia sẻ được gì với chồng vì tôi đủ tỉnh táo để biết không nên động chạm tới vấn đề tế nhị: bắt anh phải chọn vợ hoặc mẹ.
Cũng đã có lần anh bảo tôi “tình cảm với mẹ là tình cảm thiêng liêng nhất không gì có thể thay thế, mẹ dù là ai, dù thế nào cũng vẫn là mẹ”. Lúc ấy tôi hoàn toàn đồng ý với anh, vì tôi nghĩ với bố mẹ mình cũng thế. Quan trọng hơn là khi ấy tôi còn tôn trọng và quý mến mẹ anh. Nhưng cuộc sống chung, khi mà mẹ chồng tôi ngày càng quá quắt thì anh lại xem như không có chuyện gì. Khiến tôi cảm thấy mình chẳng là gì trong mắt anh, cứ mỗi lần định chia sẻ những ấm ức về mẹ thì anh lại tìm cách lảng tránh hoặc gạt đi ngay lập tức.
Sau quá nhiều mâu thuẫn, nhẫn nhục chịu đựng với mẹ chồng. Đến giờ này có thể nói tôi đã quên cái lời hứa trước đây của mình. Không còn biết ơn hay gì nữa mà chỉ cảm thấy ghét bà. Hình ảnh, lời nói, điệu bộ cử chỉ của bà cứ như cơn ác mộng ám lấy tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc chính bà đã làm ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng tôi. Nếu như trước đây tôi yêu chồng vì cái vẻ đẹp trai của anh, vì những đường nét không trộn lẫn trên khuôn mặt. Vì nụ cười ánh mắt khiến tôi xao xuyến, chỉ muốn được ngắm nhìn anh và càng ngắm càng yêu. Thì bây giờ, những thứ tôi từng yêu ấy, nó khiến tôi cảm thấy ức chế và căm ghét vô cùng. Bởi khuôn mặt anh rất giống mẹ, cơn ác mộng của đời tôi.
Chồng tôi chắc chắn không thể hiểu tại sao vợ cứ nhìn mình một lúc thì máu điên lại dồn lên mặt rồi thoát ngay ra miệng. Tôi đã cố gắng rất nhiều để kiềm chế, để không hét vào mặt anh rằng “tôi ghét anh vì cái bản mặt anh giống bà ấy như đúc”. Nhiều lúc thấy mình còn yêu chồng nhiều lắm, thế nhưng cứ nghĩ tới hai cái mặt giống nhau ấy là tình cảm lại tiêu tan biến mất.
Từ lúc ghét mẹ chồng tôi cũng ít âu yếm tình cảm với chồng hơn, vì mỗi lần như thế tôi lại tưởng tượng mình đang tình cảm với mẹ chồng, người mà tôi căm ghét. Tôi ước giá mà chồng mình từ trên trời rơi xuống thì tốt biết mấy. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cũng may là con tôi nó không có nhiều nét giống bố và đương nhiên là không giống bà nội. Chứ nếu không, chẳng biết tôi sẽ chán nản tới mức nào vì chẳng lẽ lại ghét cả con mình?!
N.T.T (Hà Nội)
">Ghét mẹ chồng, ghét cả 'tông ti' nhà chồng
Khởi động đường Vành đai 3 TP HCM
友情链接