Tôi và anh ấy quen nhau được 1 năm 7 tháng. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả tình yêu đầu đời của mình, một tình yêu đẹp mà tôi đã mơ mộng về một cái kết đầy viên mãn như trong phim. Nhưng cuộc đời này chẳng hề giống phim ảnh, tình yêu đầu đời của tôi nhanh chóng tàn lụi vì một người ở đâu xuất hiện, cướp anh ấy đi. Tôi hơn cô gái ấy ở nhiều mặt, chỉ thua một bào thai.
Tôi nhớ như in ngày anh gọi tôi ra nói chuyện, ánh mắt đỏ hoe và tay chân run rẩy khi mở lời về mọi chuyện đột ngột xảy ra. Khoảnh khắc ấy, trời đất như sụp đổ, tôi hoàn toàn đờ đẫn, nước mắt tuôn như mưa khi anh thông báo tháng sau phải cưới vợ. Anh xin lỗi tôi bằng giọng chân thành nhất tôi từng nghe nhưng điều đó có nghĩa lý gì khi tôi đã mất anh rồi.
![]() |
Ảnh: wikipedia.org |
Những ngày sau đó, tôi tránh mặt anh triệt để. Đám cưới của anh vẫn diễn ra, vui vẻ, huyên náo. Tôi không thể chịu đựng được cú sốc này. Bạn bè liên tục hỏi tôi mọi chuyện tại sao lại vậy. Tôi chỉ biết nói rằng, đó không phải là lỗi của tôi, mọi chuyện ngoài ý muốn. Ngày anh lấy vợ, tôi bắt chuyến xe buýt từ sáng sớm và đi đến một vùng đất mới để thư giãn, quyết tâm bỏ lại tất cả quá khứ. Tôi hy vọng rằng, sau chuyến đi này tôi sẽ cân bằng lại cuộc sống và cố gắng quên người đó đi.
Bạn bè nói với tôi, chỉ có cách vùi đầu vào công việc hoặc kiếm người mới thì mới quên được người cũ. Tôi chọn cách làm việc điên cuồng chứ không muốn để tình cảm tan vỡ lần nào nữa. Dần dần, tôi lấy lại được sự cân bằng thì đúng lúc ấy anh ấy lại liên lạc với tôi. Ban đầu, chúng tôi chỉ đi cà phê nói chuyện nhưng rồi mọi thứ phát triển theo một chiều hướng khác.
Một buổi chiều tan làm muộn, tôi mở điện thoại thì thấy cuộc gọi lỡ của anh. Tôi gọi lại thì anh bảo đang ngồi tại một quán pub nhỏ gần đấy và muốn gặp tôi. Tôi đến gặp anh mà không nghĩ ngợi nhiều.
- Sao anh vẫn còn liên lạc với em?
- Vì anh nhớ em.
- Anh nhớ em sao? Liệu em có thể tin không? Vợ con của anh sao rồi?
- Anh xin em, đừng nhắc tới người vợ ấy lúc này được không?
- Thôi được rồi!
- Anh muốn nói chuyện với em, được ôm em như ngày xưa. Từ ngày cưới cô ấy, không đêm nào anh ngừng nghĩ về em.
- Anh không nên như vậy...
- Anh biết, nhưng lỗi của anh nên anh phải có trách nhiệm hoàn toàn trong chuyện này. Anh chỉ biết trách bản thân mình thôi.
Tôi ngồi đó, nghe những lời anh ấy nói cảm thấy có chút vui trong lòng nhưng rồi lại tê tái. Tôi biết anh yêu tôi nhiều như tôi yêu anh vậy. Tôi thấy anh khóc khi nhắc lại cuộc tình của chúng tôi và những tổn thương mà tôi phải gánh chịu. Tôi chẳng kìm lòng được mà ôm anh vào lòng. Trong quán pub nhỏ, tiếng nhạc du dương, hai con người với trái tim đầy tổn thương gục đầu vào nhau nức nở. Trớ trêu thật, nhiều lần tôi đã tự hỏi, tại sao 2 người yêu nhau mà lại không đến được với nhau.
Và chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi hôn nhau say đắm, nỗi nhớ nhung chất chứa bao ngày, nỗi phẫn uất, thù hận kìm nén, sự đau đớn như chảy máu trong tim, ngay vào lúc ấy, mọi thứ dường như tan biến và trở nên ngọt ngào như thuở ban đầu.
Chúng tôi không thể xa nhau trong đêm nay được, sự khao khát như bùng cháy, cả 2 vồ vập, quấn lấy nhau trong khách sạn. Mọi thứ như vỡ òa, hai trái tim lại hòa cùng nhịp thở. Mệt nhoài trên chiếc ga giường trắng tinh, anh vẫn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như ngày xưa, mùi hương quen thuộc ấy khiến tôi đê mê bất chấp sự thật hiện tại rằng ,anh đã là chồng của người ta. Tôi đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào ấy, đã lâu lắm rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon.
Sáng thức dậy, anh vẫn âu yếm không nỡ lìa xa tôi. Tôi xoay người, ôm chặt anh như sợ mất đi lần nữa.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau đúng không em?
- Em không biết nữa...Việc này... Em nghĩ là không nên.
- Em không cần lo lắng, chuyện này chỉ có 2 chúng ta biết thôi.
Chúng tôi chia tay nhau và sau đó gặp lại, lần nào cũng là trong khách sạn. Mỗi lần như thế, tôi không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của anh. Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, đó thật sự là một tình yêu mà tôi hoàn toàn không nghĩ bản thân đã phải chịu bao tổn thương.
Tôi cứ mãi đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào của da thịt, của lời nói ấm áp từ anh, để rồi nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một "món đồ chơi".
Anh bây giờ là người đã có vợ con, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của một gia đình, để một đứa trẻ sinh ra không có bố. Tôi âm thầm chấp nhận "sự ban ơn" tình yêu của anh và ngày càng lún sâu vào mối quan hệ không có lối thoát này... Tôi có đang dại dột quá không?
'Tôi thực tình không tin một người đàn ông bình thường lại có ý nghĩ cài phần mềm kết nối với cộng đồng những người đồng tính vào máy mình, chứ đừng nói là giao tiếp, trò chuyện với họ và tỏ ra hứng thú đến không dứt ra được...'
" alt=""/>Tâm sự của cô gái luôn nhớ về người cũ dù anh đã có vợBiết tôi trượt không phải vì lười học nên bố mẹ và anh trai tôi an ủi hết lời, bố mẹ còn bảo sẽ nuôi tôi thêm năm nữa để tôi yên tâm đèn sách, kiếm lấy cái bằng Đại học mà ngẩng mặt với đời, nhưng tôi từ chối, phần nản chí, phần không muốn bám mãi vào thu nhập còm của bố mẹ, vì thật ra cả nhà tôi chỉ trông mong vào mấy sào ruộng mà được mùa hay thất thoát phần lớn là do quyết định của ông trời!
Thế rồi cái vận đen của tôi bỗng chấm hết, khi tôi may mắn nằm trong số thành viên của làng được một doanh nghiệp tận trên thành phố về tuyển đi lao động xuất khẩu. Học nghề xong tôi háo hức chia tay làng quê, tạm biệt bố mẹ, anh trai lên đường sang xứ người tìm cơ hội đổi đời. Vốn sáng dạ, chịu khó học hỏi và cũng quen với việc phụ giúp bố mẹ khi còn ở làng nên tôi thích nghi nhanh với cường độ lao động của nhà máy, do đó kỳ tổng kết khen thưởng nào tôi cũng đứng top, được biểu dương.
Sự nỗ lực cống hiến của tôi được lãnh đạo nhà máy quyết định ký tiếp hợp đồng với tôi để tôi có thêm ba năm quý giá tích lũy kinh nghiệm trong công việc và kinh tế nhằm lo cho cuộc sống của bản thân cũng như phụ giúp bố mẹ khi trở về nước.
25 tuổi, đặt chân trên mảnh đất quê hương, tôi tự hào rằng mình đã đủ lớn khôn, đủ vốn liếng để hùn lại với bạn bè cùng lứa đi lao động với tôi mở một xưởng may công nghiệp mà sản phẩm làm ra đã có một doanh nghiệp bao tiêu thụ trọn gói. Đúng là thời gian chẳng chờ đợi ai, nên mải làm, mải lo kho xưởng may ngày càng phát đạt, tôi quên mất mình đã sắp qua thời tuổi trẻ để cán mốc toan về già của tuổi 30.
Không phải bố mẹ và anh trai không giục giã, nhắc nhở chuyện mãi tôi chưa chồng con gì khiến gia đình buồn bã, phiền trách, còn tôi cũng không sắt đá đến độ thì bố mẹ than ngắn thở dài, rồi anh trai lo giới thiệu hết mối này đến mối kia cho tôi mà tôi không chạnh lòng, nhưng quả thật chuyện chồng con là chuyện cái duyên, cái số.
Rồi một lần nữa ông trời lại mở cửa cho tôi khi gặp tình yêu của đời mình. Anh là kỹ sư kiểm tra chất lượng hàng của doanh nghiệp bao thầu sản phẩm cho xưởng may của tôi. Anh mới đi du học ở nước ngoài về, anh hơn tôi 6 tuổi, vóc dáng cao lớn, vạm vỡ, phong thái đĩnh đạc, lịch lãm, nhất là nụ cười thân thiện và đôi mắt như biết nói của anh khiến tôi không sao từ chối được lời mời cùng anh đi cà phê khi anh biết tôi đã có nhiều năm lao động ở đất nước mà anh vừa từ đó trở về.
Hợp tính rồi hợp tình chỉ là một bước đệm nhỏ để tôi và anh thành người một nhà, để vợ chồng sớm tối hạnh phúc bên nhau, tôi không tiếc dốc hết tiền dành dụng bấy lâu nay để mua ngay một ngôi nhà sát mặt đường rộng rãi khang trang với nội thất có chất lượng tốt nhất.
29 tuổi đã quá đủ để tính được chuyện làm mẹ nên tôi mừng còn hơn bắt được vàng khi biết mình mang bầu. Chồng tôi cũng vui lắm, anh nâng niu, chiều chuộng tôi như trứng mỏng, mọi việc trong nhà anh chẳng để tôi phải động tay động chân.
Con gái đầu lòng của vợ chồng tôi lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc mà chúng tôi phấn khởi tổ chức sinh nhật lần thứ 3 cho cháu. Tưởng rằng cuộc sống an lành thì hôm qua ông giám đốc doanh nghiệp là đối tác làm ăn với xí nghiệp may gặp riêng tôi cho biết chồng tôi lợi dụng công việc quản lý, thông đồng với một số nhân viên xấu tuồn hàng của doanh nghiệp ra ngoài, làm thất thoát quỹ công đến mức báo động. Vì muốn giữ uy tín cho doanh nghiệp, cho xí nghiệp nên ông bảo cho tôi để tôi liệu tìm cách trả nợ!
Choáng váng, tôi cương quyết truy chồng đến cùng, biết không thể qua mặt tôi chồng đành thú nhận anh tìm vui với gái quán từ khi tôi bầu bí nuôi con mọn, nhưng anh giấu nhẹm vì hiểu nếu lộ ra anh sẽ mất cả vợ con, lẫn nguồn kinh tế của tôi mà anh đang hưởng.
Bây giờ thì quá mù hoá mưa, số tiền chồng tham ô công quĩ để bao gái đến hết đời anh cũng không trả nổi. Anh quỳ gối van tôi bán nhà cứu anh nếu không muốn nhìn thấy cảnh anh phải đối diện với pháp luật và thanh danh gia đình bị bôi đen! Bán nhà đồng nghĩa với việc mẹ con tôi phải ra đường....
Tôi đau đớn phát hiện chuyện ngoại tình của vợ sau chuyến công tác dài ngày ở Hàn Quốc của cô ấy.
" alt=""/>Ngoại tình: 'Vay tình' gái quán, chàng kỹ sư quỳ gối van xin vợ cứu nguyMinh Phạm
" alt=""/>Vẻ đẹp đa chiều của quý cô đương đại trong BST mới của NTK Công Trí