*Chương này có nội dung ảnh,ệnBossGianXảbóng đá ngoại hạng anh mới nhất nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đó là khu nhà tập thể đã hơn ba mươi năm tuổi. Khu nhà tập thể này cao năm tầng, ở trong ngõ của một thành phố sôi động, phía trên ốp gạch men, loại phổ biến của năm xây dựng đó, nhưng bởi vì chịu mưa gió nhiều năm mà nay không thể nhận ra màu sắc ban đầu của chúng, thậm chí có một số miếng gạch men đã nứt vỡ, bong ra từng mảng. Ban đầu, trong cái ngõ này, phần lớn là khu nhà tập thể kiểu cũ giống nhau, nhưng sau nhiều năm, khu nhà tập thể ở lân cận đã được công ty xây dựng mua lại, làm mất nét đặc trưng, những tòa nhà cao ốc mới được xây dựng sáng lấp lánh, nó khiến cho khu nhà tập thể này càng thêm vẻ tang thương, đặc biệt là vào lúc sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời ban mai chiếu sáng mọi thứ. Nhưng, khu nhà tập thể này cũ thì cũ thật, trên cơ bản, nó vẫn chỉnh tề sạch sẽ. Đinh Khả Phỉ vẫn luôn cảm thấy vô cùng tự hào vì điều đó. Bởi vì mấy năm qua, không phải là ai khác, mà chính là cô, ngày nào cũng vậy, không ngại vất vả mà quét dọn từng tầng một, từ trên xuống dưới, duy trì sự gọn gàng và sạch sẽ của nó. Vào lúc làm xong bữa sáng, quét dọn xong, tưới nước cho hoa ở ban công mỗi tầng, lại thu quần áo đã phơi khô ở trên sân thượng, cô ôm cái giỏ đựng đầy quần áo đã được giặt sạch sẽ, đứng ở sân phơi quần áo ở tầng thượng của khu nhà tập thể năm tầng, nhìn về phía mặt trời làm động tác hít sâu, hưởng thụ bầu không khí mát mẻ trong lành của sáng sớm. Tháng sáu, những đóa hoa trong bồn trên sân thượng đã nở rộ, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn quanh những đóa hoa kiều diễm, nghênh đón làn gió trong lành mát mẻ. Ôi, không khí sáng sớm thật tốt. “Tiểu Phì!” Tiếng kêu đầu tiên này đã phá vỡ sự tĩnh lặng lúc sáng sớm của cô, cũng khiến khuôn mặt cô xuất hiện sự khó chịu, nhíu mày. “Tiểu Phì Phì!” Tiếng kêu thứ hai, làm cho cô tức giận đi tới đầu cầu thang, lớn tiếng kêu lại. “Đến đây!” Cô ôm giỏ quần áo bước nhanh xuống lầu, nhưng vẫn khó tránh khỏi tức giận nghĩ. Gọi cái gì mà gọi, gọi hồn à? Tôi tên là Đinh Khả Phỉ, không phải là Tiểu Phì Phì, gọi một tiếng Khả Phỉ khó như vậy à? Bằng không thì gọi một tiếng Đinh tiểu thư cũng được mà! Là không biết chữ à? “Tiểu Phì Phì!” Gã đàn ông đó không kiên nhẫn, lại gọi thêm lần nữa. “Đến rồi đây!” Cô đặt giỏ quần áo ở nhà ăn tầng ba, đáp lại, liên tục tăng tốc chạy xuống tầng một, “Tôi đây—” Cô thở hổn hển đi vào phòng khách tầng hai, còn chưa vào cửa đã thấy mấy gã đàn ông vẻ mặt mệt mỏi, ngoại trừ một người trong số đó đang đứng trước tủ lạnh, quăng mấy lon bia cho mấy người đồng nghiệp khác ở trong phòng khách ra, những người khác đang xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế sa-lông, ai cũng đầy bụi bặm, hơn nữa trên giầy còn dính đầy bùn. Cô chú ý tới chuyện này là vì lúc cô vừa vào cửa, đã bị những bao hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ làm vướng chân, ngã sấp vào những đôi giày và tất bẩn này. Một đôi chân to đi đến trước mặt cô đang vồ ếch, mười đầu ngón chân vững vàng dẫm lên tấm thảm đã từng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, giờ phút này những chỗ bị dẫm lên đều là bùn đất. “Tiểu Phì Phì, có gì ăn được không?” Cô nhíu mày, chẳng còn sức để mà sửa lời của gã nữa, vài năm qua cô đã kháng nghị với gã đàn ông này vài trăm lần rồi, nhưng chưa nghe thấy anh ta gọi đúng được lần nào. “Trong phòng bếp có cháo.” Cô từ từ bò dậy, ngồi xuống, bỏ tất cả những đôi tất thối, giày bẩn mà cô ngã vào tán loạn ở bên cạnh cô vào trong cái giỏ ở cạnh tủ giày. “Chỉ có mấy miếng, anh ăn hết rồi.” Người đàn ông đó ngồi xổm xuống, khua khua cái nồi không ở trong tay, lúc này cô mới nhìn đến cái nồi ban đầu là nửa nồi cháo ở trên tay anh ta. “Anh sắp chết đói rồi.” Anh ta nhét cái nồi không vào trong ngực cô, tuyên bố: “Anh muốn ăn cơm.” Gã đàn ông đó, họ Hàn, tên Vũ Kì. Hàn Vũ Kì năm nay 30 tuổi, mắt to mày rậm, mũi cao môi mỏng, da ngăm đen, hai hàm răng trắng bóng, sạch sẽ, có thể đi quảng cáo kem đánh răng được. Giờ phút này cái thùng cơm tiêu chuẩn kia đang nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời để cười với cô. “Tiện thể xào thêm mấy món ăn, làm bát canh. Không cần bày vẽ, làm bún thịt, tôm xào bắp cải, cá kho thịt nữa là đủ rồi, à, đúng rồi, nếu như có thể nấu thêm nồi canh gà nấm hương thì càng tốt.” Như vậy mà bảo là ‘không cần bày vẽ’? Cô trừng mắt nhìn gã, bây giờ mới là 6 rưỡi sáng thôi nha, anh có thể đừng đòi hỏi quá thịnh soạn được không? “Đừng ngây người như thế, Tiểu Phì Phì.” Gã nhếch miệng cười, đưa tay kéo cô lên, thuận tay quay người cô về phía phòng bếp, “Ngoan, thấy không, phòng bếp ở bên kia, chuyển cái mông nhỏ của em tới đó đi, nhanh lên.” Lúc gã nói đến chữ cuối cùng còn vỗ mông cô một cái, cô giật mình, vội chạy về phía phòng bếp, giọng của gã vẫn theo sát. “Tiểu Phì, nhớ phải cho nhiều hạt tiêu vào trong cá hấp nhé!” “Nếu có ai gọi điện hỏi, phải nói là bọn anh còn chưa đến nhé.” “Còn nữa, trong tủ lạnh hết bia rồi, em rảnh thì nhớ bổ sung thêm nhé!” Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng bếp lại, tuy chỉ trong chớp mắt, cô thật sự rất muốn mặc kệ, nhưng thật bất hạnh, cô không thể cũng không dám nổi giận với gã, bởi vì tên quỷ tham ăn giống như ác bá này— Là ông chủ của cô. *** Công ty điều tra chuyện ngoài ý muốn Hồng Nhãn. Thành lập 5 năm, công ty chuyên môn điều tra những sự kiện ngoài ý muốn. 5 năm trước, lúc Đinh Khả Phỉ mới đến, thực ra cô không hiểu lắm cái gọi là điều tra sự kiện ngoài ý muốn của công ty này, cô còn tưởng đây chỉ là công ty thám tử tư bình thường, nhiều lắm là giúp người bắt gian, theo dõi, nghe trộm vv.vv… Bởi vì trước đó, khi anh Vũ lừa chết người không đền mạng kia lừa cô đến đây làm chỉ nói qua loa, công việc của cô là sau khi tan học thì về quét rác, lau cửa kính, ghi chép thu chi, giúp nhận điện thoại, làm trợ lý mà thôi. Cho đến khi cô biết chuyện không phải là như vậy thì đã muộn rồi. Từ lúc gã dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa cô, cô đã ký hợp đồng làm việc 10 năm, muốn đổi ý cũng không được. Ưu đãi cung cấp chỗ ăn ở trở thành cả khu văn phòng kiêm nơi ở đều do cô quét dọn, công việc trợ lý nhận điện thoại, gõ máy tính trở thành người hầu để những gã đàn ông kia gọi tới bất cứ lúc nào, ngay cả chuyến du lịch mỗi năm một lần cũng trở thành đi ra nước ngoài làm chân chạy. Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là do ngay từ đầu cô đã không hỏi rõ ràng, rốt cuộc công ty Hồng Nhãn này là công ty gì, và tại sao một cô trợ lý nhỏ bé là sinh viên vừa học vừa làm như cô lại được ba vạn tiền lương. Công ty điều tra chuyện ngoài ý muốn, chuyên điều tra những chuyện xảy ra ngoài ý muốn cùng với công việc của những công ty thám tử bình thường cách xa vạn dặm. Đã là công ty điều tra ngoài ý muốn, tên nào việc vậy, công việc của bọn họ chính là đi điều tra những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, hoặc là nói, những chuyện được định nghĩa là “ngoài ý muốn” ngay từ đầu. Đại đa số những vụ án mà Hồng Nhãn tiếp nhận đều mang tính chất quốc tế. Ví dụ như là tai nạn máy bay, xe lửa trật đường ray, ô tô nổ, sập hầm… Nhân viên của Hồng Nhãn không nhiều nhưng đều có trình độ cao, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ là người tới hiện trường đầu tiên, thu thập chứng cớ, tìm ra nguyên nhân phát sinh sự cố. Đương nhiên, loại công việc này đã có cơ quan nhà nước làm, ví dụ như cảnh sát. Nhưng những xí nghiệp lớn cũng không quá tin tưởng vào tài liệu mà cơ quan chính phủ cung cấp, mặc dù thỉnh thoảng cũng có công ty bảo hiểm điều tra, nhưng dù sao cũng không đáng tin bằng chính mình đi mời công ty điều tra, nếu như gặp phải trường hợp bắt buộc phải ra tòa, thì đương nhiên là tài liệu càng tỉ mỉ chi tiết càng tốt. Có đôi khi, thậm chí ngay cả cơ quan chính phủ và công ty bảo hiểm đều ủy thác bọn họ điều tra. Bởi vì rất nhiều nhân tố nên tình trạng hoạt động của cái công ty nhỏ này, qua vài năm cố gắng, coi như là duy trì không tệ. Đặc biệt là so với nhà người ta, ông chủ nhà cô còn keo kiệt, gian, trá, giảo hoạt, ti bỉ, vô sỉ, hạ lưu… hơn nhiều. “Hàn- Vũ- Kì!” Một tiếng thét rung trời vang lên ở cửa nhà trọ lần thứ 28, tiếng gào thét thịnh nộ xuyên qua bức tường xông thẳng vào tai. Giây tiếp theo, Đinh Khả Phỉ nghe thấy tiếng cửa ở dưới lầu bị đá văng, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở trên bậc thang. “Hàn Vũ Kì, cái đồ con rùa không biết xấu hổ này, cút ra đây cho tôi!” Cô cố gắng nhanh chóng rời xa cửa lầu hai, quả nhiên, một giây sau cửa lầu hai cũng bị người đạp tung, tiếng cửa gỗ dày chắc bị vỡ tan, cô cúi đầu nằm sấp ở phía sau ghế sô-pha, tránh cho mảnh vỡ của cửa gỗ bay đến, sau đó là nhìn thấy người đến đang nổi giận đùng đùng đi về phía cô. “Thằng cha đó ở đâu? Cái tên trời đánh ở đâu rồi?” Người đạp cửa vào là một cô gái, cô ta mặc đồ bộ, mặt mũi thanh tú, nhưng sự tức giận trên khuôn mặt khiến cho người ta không thể nào xem nhẹ, đương nhiên sự bạo lực của cô ta là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Khả Phỉ không do dự chút nào, lập tức chỉ lên lầu trên, bán đứng ông chủ không lương tâm kia. |