Công nghệ

Nhận định, soi kèo Atalanta vs Napoli, 02h45 ngày 19/01: Bất phân thắng bại

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-01-21 09:01:32 我要评论(0)

Nguyễn Quang Hải - 18/01/2025 08:17 Ý 24h.24h.、、

ậnđịnhsoikèoAtalantavsNapolihngàyBấtphânthắngbạ24h.   Nguyễn Quang Hải - 18/01/2025 08:17  Ý

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"Anh đi đâu?"

"Không thể nói cho em biết."

"Vậy em có thể đi tìm anh không?"

"Không được."

"Vậy khi nào anh quay về?"

"Phải nhanh chóng trở về nhé..."

"Nhớ lớn lên thật tốt, cả đời bình an."

Trong mười một tháng Giang Nghiễn rời xa, hai mươi mấy ngày hôn mê, Cố An đã vô số lần muốn quay trở lại mùa hè năm mười tám tuổi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, dừng lại vào ngày 19 tháng 7 năm đó, cô sẽ không quấn quýt lấy anh đi công viên giải trí, sẽ không nhõng nhẽo đòi uống rượu đến say mèm.

Cô sẽ tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Khi đó, Giang Nghiễn, lạnh lùng cấm dục không thể chạm tới, là một cảnh sát mặt than nhưng lại cười dịu dàng với cô, lúm đồng tiền bên khóe miệng đẹp đến chói mắt.

Nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bị thương do đạn bắn, cả người kết nối với các thiết bị y tế tinh vi, yên tĩnh nằm trong phòng bệnh trắng toát, lông mi dài buông xuống, không thể thấy đôi mắt đẹp ấy.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu một mùa hè khác, ngoài hành lang bệnh viện tiếng bước chân vội vã, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, mọi ồn ào xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt anh rõ ràng trước mắt.

"Lại đây, anh lau nước mắt cho em."

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt như vừa trở về từ cõi chết, khe khẽ gần như không thể nghe thấy, từng chữ đau tận trong tim.

Người mà cô nhớ nhung suốt một năm qua, như xuyên qua tầng tầng giấc mơ, đứng ngay trước mặt cô.

Khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược lại vô tận, cảnh tượng thay đổi, cô vẫn là cô bé hay khóc chưa trưởng thành, vì chút chuyện nhỏ mà đã khóc, còn anh như thường lệ sau giờ làm việc trở về nhà, cảnh sát trẻ cao 1m87, cúi xuống ngang tầm mắt cô, dỗ dành cô như dỗ dành đứa trẻ.

Cố An không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn vào mắt anh, đầu óc trống rỗng, mọi cảm xúc dâng trào, trong chốc lát hoàn toàn câm lặng.

Cô muốn nói em sợ muốn chết.

Muốn nói em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Muốn nói em tưởng anh sẽ không trở về nữa.

Muốn nói em không nên uống rượu, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em đã không tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Nhưng trong lòng có một giọng nói, chậm rãi từng chữ:

Giang Nghiễn, em rất nhớ anh.

Cố An kéo khóe miệng, muốn cười lộ cả răng khểnh cho anh xem, nhưng chưa kịp cười thì khóe miệng đã mím lại, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt, chảy dài xuống má.

Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường anh, tóc dài gần đến eo, khuôn mặt baby càng thêm thanh tú.

Đó là Cố An hai mươi tuổi.

Nhưng khi cô đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, trông lại chẳng khác gì khi mười sáu tuổi, vẫn bé nhỏ, tủi thân, như đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt đợi cha mẹ đến đón, cuối cùng có người để dựa vào, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Cả người Giang Nghiễn đau đớn vô cùng, đau đến mức không thể xác định chính xác đâu là chỗ bị thương. Nhưng tất cả những điều đó cộng lại, vẫn không bằng nhìn thấy cô bé trước mặt khóc làm anh luống cuống hơn.

"Ngoan, đừng khóc nữa."

Giọng anh quen thuộc, lạnh lùng, mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tay anh chạm vào má cô, ngón tay dài mảnh, trắng bệch vì nhiều ngày hôn mê không thấy ánh nắng, gần như trong suốt, mạch máu xanh hiện rõ, muốn lau nước mắt cho cô nhưng không có sức lực.

Cố An gật đầu, cố gắng kìm nén tiếng nấc nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Như chú thỏ con mắt đỏ, chà xát mắt, không chớp mắt nhìn anh.

Giang Nghiễn môi mỏng khô khốc, trắng bệch, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong rất nhỏ.

Thật tốt.

Người đầu tiên anh thấy khi mở mắt.

Là cô bé anh thích.

Anh nâng tay, vô tình làm đau những vết thương chằng chịt trên người, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cố An, xoa nhẹ.

Tóc cô mềm mại, rũ xuống, hàng mi dài cong vút dính nước, trông thật đáng thương.

Đầu ngón tay thật sự chạm vào cô, không phải là giấc mơ mong manh của những đêm giữa cơn mưa đạn và súng.

Giang Nghiễn nhìn cô sâu sắc, trong lòng khẽ hỏi.

-- Sống sót trở về, em còn muốn anh không.

-

"Đúng là cảnh sát, thể chất này thật không tầm thường."

Ba ngày sau, bác sĩ trong nhóm chuyên gia đến kiểm tra phòng, không kìm được cảm thán về tốc độ lành của vết thương của Giang Nghiễn: "Vết thương lành rất tốt, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua hoàn toàn, đừng chủ quan."

Bốn năm rèn luyện thể lực không ngừng ở trường cảnh sát và sau khi trở thành cảnh sát đã giúp Giang Nghiễn có nền tảng thể chất vững chắc, vượt qua đau đớn. Cố An đứng bên cạnh cười hì hì ngây ngô, tự hào như vừa nhận được bông hoa đỏ nhỏ, vừa vui sướng, mắt lại đỏ hoe.

Giang Nghiễn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào mũi cô, giọng nói mang theo âm cười: "Nhóc mít ướt."

Cố An mím môi, nhìn anh rồi ngẩng mặt lên cười vui vẻ, lộ ra răng khểnh, đôi mắt cong cong lấp lánh nước mắt.

Anh nằm viện, cô chẳng đi đâu, như một cái đuôi nhỏ bám dính không rời.

Chỉ cần Giang Nghiễn tỉnh táo, cô liến thoắng nói chuyện không ngừng, muốn kể hết mọi chuyện xảy ra trong năm qua, hận không thể tăng tốc độ nói nhanh gấp mấy lần.

Nếu Giang Nghiễn nghỉ ngơi, cô sẽ thay anh, tận tâm tiêu diệt hết các loại trái cây và đồ ăn vặt do đội điều tra hình sự gửi đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng tốc độ cung cấp lại cao hơn tốc độ tiêu thụ của cô rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh của cô vốn gầy đi, cuối cùng lại tròn lên rõ rệt.

Giang Nghiễn từng trong trạng thái mơ màng, nghe thấy cô mở gói đồ ăn mới.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Giang Nghiễn, anh không thích món này đúng không?"

Ngay sau đó, cô lại bắt chước giọng điệu lạnh lùng của anh, tự hỏi tự trả lời: "Ừ, không thích, Cố An ăn đi."

Rồi, bên tai vang lên âm thanh "tách tách", giống như con koala nhỏ đang nhai lá cây, trong trẻo và dễ nghe.

Anh lén mở mắt, thấy má cô phồng lên như con chuột hamster nhỏ, đôi vai nhỏ thẳng thớm đáng yêu: "Ngon quá, ngon quá..."

Giang Nghiễn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không thành tiếng.

Không biết bao nhiêu lần Cố Trinh muốn lôi Cố An về nhà như lôi con gà con.

" alt="Truyện Chỉ Muốn Hôn Anh" width="90" height="59"/>

Truyện Chỉ Muốn Hôn Anh


Ngu Vĩnh An chỉ kịp hét lên một câu đầy hốt hoảng, ngay sau đó cơ thể hắn truyền đến một trận đau nhức.

Cố gắng lấy lại chút ý thức, bên tai hắn chỉ còn vang lại những tiếng "ù ù" mơ hồ, mi mắt dần nặng trĩu. Khung cảnh hỗn loạn trước mắt dần bị bóng đen che mất.

Ngu Vĩnh An có thể cảm nhận được ngay sau đó cơ thể hắn như trở nên nhẹ đi tới mức một cơn gió có thể thổi bay tất thảy. Nhưng hắn lại không sợ, cảm thấy như vậy rất tốt. Dù sao một tên xui xẻo như hắn sớm đã mang hoạ sát thân, cái chết luôn cần kề. Chỉ là trước đó Diêm Vương thấy hắn kiên cường nên mới cho hắn sống thêm vài năm thôi chứ hiện tại Ngu Vĩnh An sớm đã bỏ cuộc.

Ngu Vĩnh An vốn là con trai của một nhà nông gia ở miền quê hẻo lánh. Hắn từ nhỏ đã đam mê diễn xuất, cũng rất có tài diễn. Mang theo ước mơ cùng đam mê cháy bỏng, Ngu Vĩnh An năm đó 18 tuổi - khi đó vừa học xong cấp 3, cha mẹ cũng đã mất tự mình đi lên thành phố theo đuổi ước mơ.

Nhưng vừa bước chân lên thành phố vận xui của hắn đã bắt đầu. Hắn cư nhiên bị người cướp giữa thanh thiên bạch nhật, một bước trở thành kẻ nghèo kiết xác, lại còn bị nhiều người xua đuổi, ghét bỏ. Ước mơ tạm thời gác lại, suốt 4 năm tiếp đó hắn vẫn luôn đi làm rất nhiều công việc làm thêm khác nhau để kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Có lẽ nhờ hắn sống hiền sống tốt tích được ít đức nên hắn đã nhận được một cơ hội diễn một vai nhỏ trong một bộ phim truyền hình. Nhờ đó thu hút được đạo diễn của bộ phim đó. Hắn được khen rất nhiều, nhưng đó là phần diễn xuất còn nhan sắc hắn vốn đã bình phàm và gia thế lại không có nên cuộc sống trong giới giải trí chẳng mấy tốt đẹp.

Dù vậy Ngu Vĩnh An vẫn hết mình vì đam mê dù bị người chà đạp khinh bỉ. Sau hắn còn có người yêu, người đó cũng là quản lý của hắn, cả hai bên nhau được 3 năm. Vì tình yêu hắn nghe lời gã đưa cho gã toàn bộ tiền tiết kiệm của bản thân cuối cùng gã lại bị người ta lừa, cõng trên lưng số nợ khủng. Gã thấy vậy liền bỏ chạy, để hắn lại một mình cõng số nợ đó.

Suốt 3 năm hắn làm việc như trâu như ngựa để trả số nợ đó. Hôm nay là ngày mà hắn thanh toán hết số nợ. Khi bước ra cửa đang tính than trời than đất, vừa ngẩng đầu lên lại thấy con lợn biết bay. Phải! Thật sự là con lợn biết bay. Hắn khi đó ngạc nhiên tới mức quên mất bản thân đang đứng giữa đường. Ngay sau đó, làm gì có ngay sau đó, chết là cái chắc. Vì khi đó hắn vẫn có thể cảm nhận được bản thân là bị đánh văng ra rất xa, sống được là cả một kỳ tích.

Ngu Vĩnh An đưa tay lên chấm nước mắt. Ông trời thật biết trêu ngươi hắn, cho hắn sống thảm một đời xong phán một câu chết cái là xong.

"Hức... " - Thật đau lòng mà!!!!

"Nhị thiếu gia mơ thấy gì mà khóc lóc dữ vậy? "

Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Ngu Vĩnh An cơ hồ cảm nhận được có ai đó đang vuốt ngực cho hắn, lực rất nhẹ mà ấm áp.

Ngu Vĩnh An có chút mơ hồ, không phait hắn đã chết rồi sao? Lẽ nào khi xuống Âm Phủ còn nhận được loại đãi ngộ này.

Chưa để hắn khôi phục tinh thần, một giọng nữ khác cũng mơ hồ cất lên nghe có vẻ chua chát:

"Ai mà biết chứ? Có khi lại mơ thấy mẫu thân cũng nên, dù sao nó cũng là một cái mẫu thân khống! "

Giọng điệu nữ nhân nghe ra ngữ khí khinh thường rõ rệt, Ngu Vĩnh An nằm không cũng dính chưởng cảm thấy có chút cay nhưng chính bản thân hắn lại chẳng cử động được nên cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Cứ chờ đấy đợi tới khi hắn cử động được có là quỷ hắn cũng nhai đầu cho bằng được! Đồ cái thứ đáng ghét!

Một tiếng thở dài mỏng manh đến bên tai, là nữ nhân giọng thanh thúy kia, nàng dường như bất mãn thay Ngu Vĩnh An liền nhỏ giọng nhắc nhở:

"A Thúy tỷ tỷ, dù sao y cũng là chủ tử của chúng ta, tỷ chú ý cách ăn nói chút đi! Nếu để đại thiếu gia nghe thấy thì không hay đâu! "

Nữ nhân mang chất giọng chua chát tên gọi A Thúy kia có vẻ không quan tâm lắm. Nàng ta còn rất cao hứng cất cao giọng:

"Thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là một cái dã nhi tử được Tầm thị kia đem về, nếu không phải y được chủ tử ban ơn đưa tên vào gia phả Ngu gia thì so với nô tỳ như ta thân phận càng thấp kém... "

"A Thuý tỷ tỷ! "

Nữ nhân giọng thanh thúy cơ hồ tức giận, cao giọng nhắc nhở một lần nữa. A Thuý vẫn bộ mặt nhởn nhơ, hừ lạnh tỏ vẻ khinh thường:

"Tiểu Mẫn, muội vẫn nên biết nhìn xa trông rộng thì hơn! Nghe theo tỷ, đi tới chỗ của tam tiểu thư ăn sung mặc sướng còn hơn ở lại với tiểu bát quái này! "

"A Thúy, tỷ... Haiz! Nhị thiếu gia, mệnh người thật khổ"

Nghe thấy những lời nói ngông cuồng của A Thúy, Tuệ Mẫn tính tình hiền lành cãi không lại miệng lưỡi trơn chu của nàng ta đành quay ra than thở, ánh mắt đồng tình cùng thương tiếc nhìn Ngu Vĩnh An.

Ngu Vĩnh An thấy có chút nhột nhưng vẫn cố cam chịu tiếp nhận ánh mắt thương hại của người khác vì không thể cử động được.

Thấy Tuệ Mẫn như vậy A Thúy liền tặng cho nàng ánh mắt khinh thường rồi quay người rời đi. Tuệ Mẫn ở bên cạnh mặc kệ A Thúy tiếp tục dịu dàng vỗ về Ngu Vĩnh An.

Tuy chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi cảm nhận được bàn tay ấm áp của Tuệ Mẫn trong lòng Ngu Vĩnh An bất giác dâng lên một cỗ nhiệt ấm nóng. Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp như vậy? Hình như là sau khi mẹ hắn mất vì mỗi tối mẹ đều ôm hắn vào lòng, xoa xoa lưng ru hắn ngủ. Nhưng sau khi mẹ mất hắn vẫn luôn mất ngủ, suốt 10 năm qua vẫn luôn như vậy.

Cảm giác ấm áp trong quá khứ đột nhiên một lần nữa xuất hiện trở lại khiến một người luôn phải sống trong đáy vực như Ngu Vĩnh An cảm thấy chua xót. Nước mắt không tự chủ được mà rơi, miệng vô thức gọi:

"Mẹ ơi... " - Hắn nhớ mẹ.

Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh thấy Ngu Vĩnh An có động tĩnh, nàng đang cảm thấy cao hứng nhưng khi nghe thấy y vừa khóc vừa gọi "mẹ" lòng nàng bất giác đau nhói, nhỏ giọng thủ thỉ, an ủi:

"Nhị thiếu gia, người đừng khóc, phu nhân ở trên trời thấy người như vậy nhất định sẽ đau lòng"

Ngu Vĩnh An nghe thấy vậy cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn còn chưa nắm bắt rõ tình hình hiện tại nhưng dường như hắn không phải xuống Địa Phủ gặp Diêm Vương thì phải. Vậy nơi này là đâu?

Bỗng một cơn đau truyền tới, đầu Ngu Vĩnh An đau như búa bổ. Mi tâm hắn nhíu chặt, khuôn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu. Tuệ Mẫn thấy vậy liền hốt hoảng, vội gọi A Thúy:

"A Thúy tỷ tỷ, nhị thiếu gia không hay rồi, tỷ mau đi mời Lý đại phu tới đây nhanh lên! "

A Thúy mở cửa bước vào, vẻ mặt bình thản cắn hạt dưa.

"Cái gì chứ? Không phải chỉ đau một chút thôi sao? Ngày nào mà y chẳng vậy? Nhịn một chút là được, không có chết đâu mà phải lo! "

"Tỷ... "

Tuệ Mẫn bất lực nhìn A Thúy, khi nàng còn hoang mang đang không biết phải làm như thế nào thì một chất giọng nam đầy mạnh mẽ vang lên:

"Hỗn xược! Chủ tử của ngươi bị bệnh lý nào ngươi lại bình thản tới vậy? Người đâu! Mang ả ra đánh 30 trượng! Phạt nhốt vào phòng củi 10 ngày không cho ăn uống! "

Hướng ra phía cửa ra vào là một thiếu niên anh tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị đoan chính. Mi tâm y nhíu lại, tức giận trừng A Thúy.

Biết người tới là ai Tuệ Mẫn cùng A Thúy liền vội quỳ xuống làm đại lễ:

"Đại thiếu gia! "

A Thúy còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hai tên nô bộc to cao tiến đến lôi đi. Nàng sợ hãi tới mức miệng không ngừng cầu xin:

"Đại thiếu gia, xin người tha mạng! Nô tỳ lần sau không dám thế nữa! "

"Còn có lần sau? Mau đưa ả xuống cho ta! "

A Thúy vừa nói xong liền muốn vả miệng, ả lỡ lời nhưng thiếu niên kia nào tha. Y ra hiệu cho người phía sau tới lôi ả đi.

Tuệ Mẫn thấy vậy cũng khiếp sợ không kém nhưng nhớ tới chủ tử còn đang khó chịu liền dập đầu cầu khẩn:

"Đại thiếu gia, xin người hãy cứu nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia đã sốt cao suốt 2 ngày chỉ sợ người sắp không xong rồi! "

Ngu Vĩnh Chương nghe thấy vậy cũng vội hoàn hồn, ra lệnh cho Trương đại phu tiến lên thăm khám.

Tuệ Mẫn có chút giật mình, đại thiếu gia vậy mà thật sự ra tay giúp đỡ? Dẫu sao nàng cũng đã theo hầu chủ tử được 7 năm. Trong suốt 7 năm này nàng nhìn thấy rất rõ cách chủ tử trưởng thành, người luôn nhận được sự lạnh nhạt từ gia chủ, lại luôn bị tam tiểu thư khinh nhờn. Sau dung mạo bị hủy, trực tiếp trở thành bóng ma trong Ngu phủ rộng lớn. Duy nhất chỉ có phu nhân là yêu thương, bảo bọc người khiến người có thêm hy vọng sống sót. Nhưng không bao lâu sau phu nhân liền mất, người cũng trở nên lãnh đạm hơn đối với người Ngu gia luôn tránh né. Mà người Ngu gia cũng vậy, không màng sống chết của tiểu thiếu gia, mặc người sống trong viện tử cũ nát, lạnh lẽo.

Vậy mà nay vị đại công tử cao cao tại thượng của Ngu gia lại tới đây? Còn mang tới thần y nổi tiếng trứ danh tới chữa bệnh cho chủ tử nàng khiến nàng không khỏi nghi ngờ. Nhưng nàng cũng không có tâm tư quản chuyện đó nên lặng lẽ lùi lại một bên xem xét.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, nhìn khuôn mặt Trương đại phu khi bắt mạch còn căng thẳng hơn cả tưởng tượng Ngu Vĩnh Chương không nhịn được tiến tới hỏi:

"Trương đại phu, y sao rồi? "

Phải biết khi y mới tiến vào viện tử của Ngu Vĩnh An nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của nô tỳ kia có bao nhiêu kinh hách. Vốn dĩ nhớ tới tiểu đệ đệ này của y thân thể yếu nhược nên mới tính mời đại phu tới thăm khám cho không ngờ y lại tới đúng lúc hắn phát bệnh. Vừa bước vào còn thấy một cảnh nô tỳ làm càng, y liền nhận ra bản thân suốt những năm qua hời hợt thế nào. Lại nhìn thân thể gầy yếu, khuôn mặt trắng bệch cùng môi thâm tím kia Ngu Vĩnh Chương nhíu mày nghi hoặc, tự hỏi tình trạng này của Ngu Vĩnh An trông giống như bị trúng độc vậy.

Trương đại phu lúc này cũng bị doạ không kém, hướng phía Tuệ Mẫn nhanh chóng nói:

"Mau tới lật người thiếu gia ngươi lại! "

Tuệ Mẫn thấy vậy cũng nhanh tay làm theo, lật người Ngu Vĩnh An lại. Mảnh y phục mỏng manh vừa được mở ra đã thấy một lớp vải trắng băng vết thương khá cũ. Trương đại phu nhanh chóng ra hiệu:

"Mau tháo ra cho ta"

"Vâng"

Tuệ Mẫn vừa tháo lớp vải trắng ra không khỏi kinh ngạc. Trên thân thể gầy yếu có thể nhìn thấy xương cánh bướm lộ ra, bên phải là một vết thương sâu trông cực kỳ dữ tợn. Lớp máu đông màu đen bao phủ miệng vết thương đã kết vảy. Xung quanh là những sợi tơ máu màu nguyệt hình mạng nhện dày đặc đan xen lại với nhau.

"Chuyện này... sao lại như thế được"

Ngu Vĩnh Chương cũng bị doạ không kém, tức giận quát:

"Ngươi mau nói cho ta biết y vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy! Tốt nhất là nên nói ra sự thật nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy! "

Tuệ Mẫn vẫn chưa thoát ra khỏi kinh hách, vội quỳ xuống kể lại sự tình:

"Đại thiếu gia, chuyện là... 4 ngày trước nhị thiếu gia nói muốn tới hồ Bán Nguyệt ngắm cảnh... nhưng không ngờ khi vừa tới lại bị người chặn lại hành thích. Nô tỳ cùng thiếu gia may mắn thoát khỏi nhưng không ngờ vẫn còn có người tập kích phía sau. Thiếu gia bị trúng một tên... khi trở về miệng vết thương còn nhỏ nhưng... nhưng không ngờ... không ngờ... "

Tuệ Mẫn sợ tới mức run lên cầm cập, nàng không phải sợ khí thế của đại thiếu gia mà là sợ mất đi nhị thiếu gia của nàng. Dù sao cũng đã sớm chiều bầu bạn, nàng sớm đã coi người như đệ đệ ruột của mình.

"Vậy tại sao khi đó không mời đại phu tới? Y mà bị gì ngươi gánh nổi không? "

Nộ khí Ngu Vĩnh Chương chưa rút, có khi còn lớn mạnh hơn, y buộc phải hỏi tội nô tỳ này nhưng không ngờ những lời nói tiếp theo của Tuệ Mẫn lại khiến y chết lặng.

"Nô tỳ có tới mời Lý đại phu nhưng tam tiểu thư khi đó cũng ở. Nàng... nàng nói rằng mẫu thân của nàng bị nhiễm phong hàn cho nên điều hết đại phu trong phủ tới viện tử của tam phu nhân... Còn Trương đại phu... Nhị thiếu gia không dám nghĩ tới... Nhị thiếu gia còn nói với nô tỳ đó chỉ là vết thương nhỏ không nên làm kinh động tới Ngu phủ... "

Như đã muốn nói ra hết những uất ức trong lòng, Tuệ Mẫn thân phận tỳ nữ vẫn luôn kính nể với Ngu Vĩnh Chương nhưng nay nàng đã chịu hết nổi. Nàng không sợ bản thân bị trách phạt chỉ sợ nếu như còn không nói nhị thiếu gia sau này vẫn sẽ tiếp tục chịu thiệt thòi.

Ngu Vĩnh Chương nghe vậy liền cười khổ. Không dám nghĩ tới mời Trương đại phu, không dám kinh động Ngu phủ. Tiểu đệ đệ này của y cũng thật hiểu chuyện điều này khiến lòng y chua xót song lại tức giận, tức giận vì vị muội muội cùng cha khác mẫu thân kia của y cũng thật quá ngang tàn. Sau chuyện này y phải hảo hảo dạy dỗ lại nàng mới được để tránh nàng ta ra ngoài gây thêm phiền toái cho Ngu gia.

Trương đại phu một bên vừa nghe sự tình, một bên vừa chuẩn bệnh đã sớm mệt mỏi, lão nhanh chóng cắt ngang câu chuyện của hai người.

" alt="Truyện Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới" width="90" height="59"/>

Truyện Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới