Công nghệ

Note 7 bị thu hồi: “Quá đen cho đội bạn Sam”!

字号+ 作者:NEWS 来源:Công nghệ 2025-01-26 15:36:16 我要评论(0)

Samsung chưa bao giờ “thịnh” như bây giờ. Công ty vẫn giữ vững ngôi đầu trong làng smartphone ngay glich bong da hom naylich bong da hom nay、、

Samsung chưa bao giờ “thịnh” như bây giờ. Công ty vẫn giữ vững ngôi đầu trong làng smartphone ngay giữa lúc thị trường di động đang chững lại và bị bủa vây bởi vô vàn đối thủ Android khác đến từ Trung Quốc cùng những chiếc điện thoại được mệnh danh “giá rẻ chất lượng tốt”. Sau thành công rực rỡ của S7 và S7 Edge,ịthuhồiQuáđenchođộibạlich bong da hom nay Samsung càng tỏ ra vững bước trên con đường chinh phục những đỉnh cao mới về doanh số. Mọi chuyện dường như quá tốt đẹp với gã khổng lồ Hàn Quốc khi nhiều nguồn tin cho thấy chiếc điện thoại sắp ra mắt của đối thủ “khó nhằn” nhất, Apple, sẽ chỉ là một chiếc iPhone 7 “vô vị, tẻ nhạt, ít đổi mới”. Trong khi đó, Samsung đang nắm trong tay một quân bài cực mạnh, một chiếc điện thoại hội tụ công nghệ tiên tiến nhất và những tính năng đột phá: Galaxy Note 7.

Kể từ khi ra mắt vào ngày 19/8, Note 7 là cái tên phủ khắp mặt báo, được người tiêu dùng và giới chuyên môn hết lời khen ngợi. Khắp các tờ báo, những cái tít như “Xin lỗi Tim Cook, nhưng iPhone thua Galaxy rồi!”, hay “Samsung đang vượt mặt Apple về thiết kế như thế nào?” khiến ngày càng có nhiều người hứng thú muốn trở thành một Samfan và thậm chí còn muốn từ bỏ dòng sản phẩm từng được coi là “thần thánh”, “đón đầu công nghệ” là iPhone.

Khi mọi thứ tưởng như đang ở thời điểm tốt đẹp nhất thì bất ngờ “tai họa” giáng xuống đầu gã khổng lồ Hàn Quốc. Một tài khoản YouTube có tên Ariel Gonzalez đã đăng tải một video về chiếc Note 7 mới tinh vừa mua được 2 tuần bị nổ tan tành kèm theo nhiều lời mô tả: “Tôi trở về nhà từ chỗ làm, cắm điện thoại vào sạc một chút trước khi đi học. Khi tôi nhét nó vào bên hông thì nó bốc cháy. Vâng, chiếc điện thoại mới tinh, thậm chí chưa được 2 tuần tuổi. Hãy cẩn thận, chiếc Note 7 mà mọi người đang tung hô có thể bốc cháy”. YouTuber này còn khẳng định mình sử dụng loại sạc đi kèm để sạc sản phẩm.

Đó cũng không phải là trường hợp duy nhất. Có tới 35 vụ cháy nổ Note 7 trên toàn cầu. Hiện tại còn quá sớm để nhận định việc thu hồi toàn bộ số máy được bán ra sẽ khiến Samsung bị thiệt hại bao nhiêu nhưng đương nhiên con số này không hề nhỏ. Đầu tiên, hãng phải thay thế hơn 1 triệu máy đã được bán ra. Ngoài ra, Samsung cũng sẽ phải bỏ ra một khoản chi phí kha khá cho các nhà bán lẻ và các nhà mạng để thu xếp với khách hàng đã mua sản phẩm. Thế nhưng, đó không phải là tất cả. Phí tổn lớn nhất mà Samsung có thể bị mất chính là động lực hãng đang có trên thị trường smartphone. Hãy thử chờ xem, doanh số của Note 7 sau vụ việc này sẽ như thế nào khi được mở bán trở lại.

Samsung vẫn còn ở giai đoạn đầu của việc thu hồi, thông thường các nhà sản xuất điện thoại sẽ phải vật lộn với khâu hậu cần khi ngừng bán một sản phẩm quan trọng (với số lượng sản xuất lớn như vậy) cũng như việc thay thế cả triệu thiết bị trong một thời gian ngắn, theo Recode. Samsung cho biết, hãng đã tìm ra nguyên nhân gây ra vấn đề với pin và đặt ra cái “hẹn” 2 tuần để sửa chữa sự cố và thay thế cho khách hàng.

Samsung đang phải dựa vào Note 7 rất nhiều để giữ vị thế trong phân khúc cao cấp trên thị trường và đây là mảng kinh doanh sinh lời nhiều nhất cho hãng. Trong báo cáo kinh doanh tháng 7, Samsung có đề cập: “Nhìn vào quý thứ 3, việc ra mắt một chiếc điện thoại màn hình lớn mới sẽ giúp duy trì doanh số ổn định của các smartphone cao cấp”. Note cùng Galaxy là hai dòng sản phẩm chủ chốt của Samsung.

Người tiêu dùng vốn chẳng có nhiều kiên nhẫn. Samsung chỉ có đúng 2 tuần để thay thế những thanh pin có khả năng gây ra cháy nổ bằng những thanh pin đảm bảo tuyệt đối an toàn. Chỉ ít ngày nữa, chính xác là vào 7/9, đối thủ “nặng ký” nhất của hãng, Apple, sẽ cho ra đời chiếc iPhone thế hệ mới. Dù các nhà phân tích có “nói trời nói biển” về sản phẩm này là chán thế nào, tẻ nhạt thế nào, thì nó vẫn là một chiếc iPhone, lại còn là đời mới nhất nữa. Note 7 thú vị thật đấy, nhưng Note 7 gây nổ, chẳng gì nguy hiểm hơn một chiếc điện thoại sẵn sàng bốc cháy trong túi quần.

Đây là 2 tuần quyết định liệu Samsung có giữ vững “ngôi vương” của mình trên thị trường smartphone, có duy trì được doanh số ổn định trong mảng điện thoại cao cấp hay không. Và đây cũng là 2 tuần để các đối thủ khác, không chỉ Apple mà còn những nhà sản xuất Android  đặc biệt là từ Trung Quốc, chớp lấy thời cơ lấp chỗ trống mà Note 7 để lại.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读



Không phải thực đau mà té đến choáng váng... Còn có, ta không phải con ngươi!



Đương nhiên, ta nếu có một người mẹ ôn như xinh đẹp như vậy, ta không ý kiến.



Mạc Phi Trần muốn mở miệng nói chuyện, bất quá chỉ phát ra mấy tiếng y y nha nha. Chẳng lẽ hắn biến thành đứa bé, liền khả năng nói chuyện cũng bị mất đi?



Ai, ngươi nói tự nhiên băng thiên tuyết địa, ngươi một mỹ nữ mang theo tiểu hài tử ra ngoài làm gì?



Nữ tử tiếp tục ôm hắn đi về phía trước, cành cây ven đường không chịu nổi sức đọng của tuyết đều thưa thớt rơi trên nền đất trắng xóa. Ngẫu nhiên thấy được mấy thôn xá lượn lờ khói bếp, nhà tranh vách đất... Mạc Phi Trần nhận định mình không còn ở xã hội hiện đại nữa.



Được rồi, hắn thừa nhận chính mình rất thích tiểu thuyết võ hiệp, dù sao nơi đây thiên mã hành không (ngựa bay lướt gió) ân cừu khoái ý thực sự là thế giới được rất nhiều nam sinh ảo tưởng, nhưng trời lạnh như vậy không có lò sưởi, đừng nói cái gì mạng lưới truyền thông, máy tính hay một gian phòng thoải mái như xã hội hiện đại cũng không.



Lão thiên gia, ta biết mình không có tiến bộ!



Nhưng là chỉ cần ngài nguyện ý cho ta thêm một lần cơ hội, ta nguyện vĩnh viễn sẽ không xem tiểu thuyết võ hiệp nữa mà thành thành thật thật đi thi cao đẳng, làm một cái "vô hảo thanh niên" (Không hút thuốc, không uống rượu, không phiêu kỹ, không đánh bạc, không xem nhàn thư ((tạp chí người lớn =)))



Lúc này, một người đội mũ ngồi trên xe ngưu kéo ngang qua, trên xe phân nửa là củi gặp nữ tử đi đường gian nan bèn ngừng lại, hỏi



"Vị cô nương này ngươi muốn đi đâu? Nếu như tiện đường, ta có thể đưa người đi"



Xe phu kia ước chừng ngoài bốn mươi, làn da ngăm đen, xem ra là nông hộ phụ cận.



"Đa tạ đại ca. Tiểu nữ muốn đến Côn Uẩn sơn trang, không biết đại ca có thuận đường hay không?"



Mạc Phi Trần nằm trong lòng ngực cảm giác được hơi thở nàng trầm trọng, xem ra đã đi trong tuyết khá lâu rồi.



"Cô nương muốn đi Côn Uẩn sơn trang?"



"Đúng vậy!"



"Ta vừa lúc cũng cần đến đưa củi cho bọn họ, ngươi lên xe đi."



Như thế, nữ tử ôm Mạc Phi Trần xóc nảy gần canh giờ mới đến chân núi Côn Uẩn.



Núi này kỳ thực cũng không có khí thế hung vĩ, nhưng nếu tuyết đọng tan đi, chắc là sẽ có chút linh tú khí. Trước sơn trang là cánh cửa đá, trên để bốn chữ tiêu sái mà mạnh mẽ, Mạc Phi Trần cũng nhận dạng được mấy chữ phồn thể kia, nhưng chỉ sợ đây không phải chữ của thế giới mình rồi.



Một thiếu niên áo lam đeo kiếm bước ra, ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, gặp người nông hộ kia nguyên bản nét mặt nghiêm túc lại lộ ra ý cười: "Trương đại ca, đa tạ!"



"Không cần không cần!" Nông hộ kia xua xua tay, "nhưng vị cô nương này hình như đến sơn trang các ngươi có việc."



"Nga?" áo lam thiếu niên thuận tay nâng hai bó củi lớn trên xe lên vai, Mạc Phi Trần mở to mắt, hắn lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy tư thế tiêu sái như vậy, so với mấy vở kịch võ hiệp càng có phần lưu loát lại tùy ý, "Không biết cô nương lên sơn trang tìm ai?"

" alt="Truyện Phi Trần" width="90" height="59"/>

Truyện Phi Trần


Lâm Cẩm Vân xoay người sang vẫy vẫy tay chào người nọ: "Thím Vương."

"Chắc trên huyện người ta nghỉ hè rồi đấy. Ái chà, nhìn xem bao nhiêu là túi to túi nhỏ, lại mang thứ gì tốt về thế hở cháu?"





Lâm Cẩm Vân vội vàng cúi người lấy ra hai quả đào mật từ trong túi nilon màu đỏ dưới chân, theo đường mòn uốn lượn đến bên cạnh thím Vương, đưa ra hai quả đào: "Thím Vương, đây đây, nếm thử mấy quả đào nào."

"Ôi ngượng thế chứ lị."

Vương Bích Ngọc tuy miệng nói lời khách sáo nhưng tay lại không chút khách khí, vội vàng xoa xoa vạt áo lau đi đôi tay dính đầy bùn đất, vui tươi hớn hở cầm lấy đào trong tay Lâm Cẩm Vân.

"Vẫn là cháu Vân đây có bản lĩnh. Nhìn mà xem, làm giáo viên ở huyện trên vẻ vang cỡ nào, đến cả đồ mang về nhà cũng tốt hơn ở đây nhiều, nhìn quả đào này xem, tươi ơi là tươi nhé!"

Vương Bích Ngọc vừa nói chuyện vừa đưa đào lên gặm một miếng to: "Tư Tuệ nhà thím nếu có nửa phần bản lĩnh của cháu thôi thì thím đây nửa đêm nằm mơ cũng có thể cười tỉnh lại."



"Thế giờ Tư Tuệ đang làm gì hả thím?"

"Ai có biết nó làm gì đâu, ở trong nhà cứ không yên, ba ngày thì hết hai ngày chạy ra ngoài, cũng không biết tìm việc mà làm cho đường hoàng, suốt ngày vớ va vớ vẩn, mấy hôm trước còn nói với thím muốn hùn vốn làm ăn buôn bán với người ta. Cháu nói xem, dựa vào nó? Liệu có tin nổi không?!"

"Thím cũng đừng nôn nóng quá. Đất nước ta đang chủ trương cải cách mở cửa, hiện giờ đã không còn đóng cửa như trước mà đang khuyến khích nền kinh tế thị trường, đề xướng đi đầu làm giàu đó chứ."

Lâm Cẩm Vân thấy Vương Bích Ngọc mặt mày hoang mang, sợ bà ta nghe không hiểu, lại giải thích. "Nghĩa là cổ vũ người trẻ tuổi, khuyến khích dân nông thôn ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, với đầu óc của chị Tư Tuệ có khi làm ăn lớn thành công cũng không chừng, đến lúc đó thì thím lại chả được hưởng phúc còn gì."



"Không làm thím phiền thêm đã thắp hương cảm tạ lắm rồi. May là còn thằng anh trai giỏi giang của nó biết làm gia cụ, đóng đồ gỗ kiếm tiền nuôi gia đình, bằng không chỉ còn cách bán hết mấy sào ruộng này mà đi xin ăn, cha bọn nó lại mất sớm, chả để lại được gì."

Vương Bích Ngọc nói xong liền chua mũi đỏ mắt, nước mắt chực trào, nhưng trong tay cầm hai quả đào không tiện lau, đành phải nâng ống tay áo dính bẩn của mình lên dụi dụi mấy cái.

Lâm Cẩm Vân nhìn bà thím kia nước mắt giao hòa cùng bùn đất, càng lau mặt càng bẩn, muốn nói lại thôi.

"Thím ấy hả, giờ cũng không mong ngóng gì khác hơn là thằng Tư Minh nhà thím có thể sớm thành gia, cưới một đứa con gái tốt về hầu hạ người mẹ số khổ của nó, ấy mới coi là hưởng phúc được."

Vương Bích Ngọc nói xong liền chuyển mặt về hướng Lâm Cẩm Vân, nở ra nụ cười còn nhiệt liệt hơn cả ngày hè.
Có thể nói là cười ý vị thâm trường.

Lâm Cẩm Vân không dám tùy tiện đón nhận nụ cười này, cô nhìn chằm chằm bộ mặt nhòe nhoẹt bùn đất lại còn óng ánh nước mắt trông thật buồn cười, vội mím môi cười hàm súc, cười không hé răng.

Vương Bích Ngọc thấy cô không nói nữa, có chút bực dọc cô đầu óc chậm chạp, đang tính mở miệng nói, lại bị Lâm Cẩm Vân cắt ngang: "Thím à, thím cứ làm tiếp đi nhé, cháu về nhà trước đã."

Vương Bích Ngọc cũng không nói thêm gì nữa, xua xua tay: "Ái chà, đi đi. Đi về mà gặp chị dâu mới của cháu."

"Chị dâu mới nào cơ?"

Lâm Cẩm Vân nghe không hiểu, chợt sửng sốt.

Vương Bích Ngọc thấy Lâm Cẩm Vân ngạc nhiên như thể chẳng hay biết gì, khóe mắt đầy nếp nhăn chợt cong lên, khóe miệng cũng nhếch lên tràn đầy sức sống, vội vàng cúi người gần sát lại, dùng khuỷu tay huých Lâm Cẩm Vân: "Cháu không biết sao? Mẹ cháu không nói cho cháu nghe à?"
"Trước kì nghỉ ở trường bộn bề nhiều việc, cả tháng rồi cháu không về nhà, lại xảy ra sự gì rồi sao?"

"Ha ha, chính là thằng anh ngốc... À không, chính là anh Hai bị bệnh của cháu đấy. Mẹ cháu đã tìm được cho anh Hai cháu một người vợ rồi, còn rất xinh đẹp nữa là. Cũng phải nói là mẹ cháu lợi hại thật, có thể âm thầm làm được chuyện lớn như vậy, đến con gái mình mà cũng giấu diếm. Thím mới gặp hôm trước đây thôi, chạy tới hỏi thì mẹ cháu không chịu nói, nhưng việc này không phải quá rõ ràng rồi sao, ha ha."

Lâm Cẩm Vân nghe xong lời này lại cảm thấy khiếp sợ, vội cáo biệt Vương Bích Ngọc, nhanh chân chạy như bay về nhà.

Một đường trở về này, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen.

Nhà họ Lâm cũng coi như là một hộ dân khá giả trong trấn. Ông Lâm trước kia dựa vào nghề chăn nuôi chằng nghịch mà sống, sinh được hai trai một gái, Lâm Cẩm Vân là út, trên còn có hai anh trai, Lâm Vĩ Kiện và Lâm Vĩ Khang. Anh Hai Lâm Vĩ Khang năm mười hai tuổi vô ý ngã vào ao cá, may sao được người cứu lên nhưng lại sốt cao suốt mấy ngày liền, một giấc ngủ dậy tuy bảo toàn mạng sống nhưng lại thất thần, trí lực chỉ bằng đứa con nít bảy tám tuổi.
Bà Lâm - Quách Xuân Lan là mẫu người tính tình quật cường không tin vào số mệnh, từ đó về sau liền dẫn Lâm Vĩ Khang đi khắp nơi tìm y hỏi dược, một năm hao tốn không biết bao nhiêu tiền bạc công sức nhưng vẫn không thấy Lâm Vĩ Khang tiến triển chút nào.

Thế mới biết khi tuyệt vọng người ta có thể thử bất cứ cách gì, Quách Xuân Lan cố chấp theo ý mình, không ngần ngại cho con trai thử bất kì phương pháp chữa bệnh hoang đường nào, từ phương thuốc cổ truyền đến các loại liệu pháp dân gian, nhưng chỉ làm cho bệnh tình Lâm Vĩ Khang ngày một xấu đi.

Sau đó Lâm Vĩ Khang lại vô tình mắc phải chứng hưng cảm*. Khi không hưng cảm thì chỉ ngây ngô vụng về xem như vô hại, nhưng một khi phát bệnh thì thấy vật liền đập gặp người liền đánh, chẳng khác gì thằng điên.
" alt="Truyện Phi Tẩu Công Lược" width="90" height="59"/>

Truyện Phi Tẩu Công Lược