Ninh Bảo Chiêu nhìn món gì cũng thấy thích thú,ệnThiênTácChiHợkq bundesliga duc cái gì cũng muốn mua nhưng lại sợ Dung nhi và An nhi xách nặng nên nàng mua ít lại. Đang chơi vui vẻ nàng thấy hàng ngũ binh lính lùa bá tánh vào hai bên đường, một tên lính quát trước mặt nàng
- Tránh đường cho Hàn Vũ Vương
Không thể chứ, nàng mới ra ngỏ đã gặp ngay nam chính, nàng đúng xui xẻo , nàng hoảng hốt hơn, liền xoay người vào một gian hàng, kéo Dung nhi và An nhi chắn cho bản thân.
Khoảnh khắc nghe tiếng vó ngựa chạy lộp cộp đến trái tim nàng như muốn rớt ra, tay cầm vòng ngọc cũng run rẫy, sắc mặt tái xanh không có tâm trạng nhìn vòng. Thầm cầu mong hắn ngàn vạn đừng chú ý đến hướng này, nàng thực sự rất sợ hắn. Đến khi tiếng vó ngựa xa dần, nàng mới loạng choạng đứng vững, vừa rồi nàng mới nghe danh hắn đã sợ mất mật, khí thế hắn lớn thật. Nàng thất thần đi về nhà, ai ngờ lại đụng trúng người khác, nàng hồi thần lại rồi vội chạy đến xin lỗi, đỡ người ta dậy
- Xin lỗi công tử, là ta sơ suất
Nam nhân đứng dậy phủi bụi, lắc đầu
- Không sao, cô nương không cần khách khí
Nàng nhìn thấy bạch y của hắn có phần dơ, liền muốn mua cho hắn bộ đồ mới, ban đầu hắn không muốn, nhưng vì sự nhiệt tình của nàng, hắn đành đi theo nàng
- Chẳng hay công tử vừa ý bộ y phục nào, ta sẽ mua tặng lại
- Ta tên Doãn Đông Thần, nàng gọi là Doãn công tử đi.
Ninh Bảo Chiêu ngớ ra, hình như Doãn Đông Thần là đối thủ với nam chính trong triều, cũng coi như ngang tài ngang sức. Chỉ là nam chính gia thế hiển hách nên Doãn Đông Thần đành thua. Nàng hồi thần, mỉm cười đáp lại