'Cơn ác mộng tuyệt vời' tại Berkeley
- Sống - học tập tại một trong những ngôi trường đại học nổi tiếng nhất “Xứ sở cờ hoa” có thể chẳng hề “như mơ” như chúng ta thường nghĩ! Tôi đã có cơ hội tham gia Hội nghị lãnh đạo sinh viên toàn nước Mỹ (National Student Leadership Conference) chuyên ngành công nghệ sinh học kéo dài 10 ngày tại ngôi trường danh giá UC Berkeley,ơnácmộngtuyệtvờitạbong đa 24h và đây là những điều tôi muốn chia sẻ khi “sém” trở thành một cô sinh viên đại học.
![]() |
Tác giả và những người bạn toàn cầu |
Ếch bò khỏi giếng!
Vấn đề thứ nhất mà tôi gặp phải là kết thân và tập sống chung với những người bạn cùng phòng. Vào ngày đầu tiên, tôi đã bị xem là một “củ khoai” khi bị phớt lờ khỏi mọi cuộc trò chuyện vì hầu như tôi là “kẻ ngoại đạo” với bất cứ chủ đề gì mà mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Cuộc nói chuyện duy nhất diễn ra giữa tôi và “cô gái Texas” - Sama chỉ vỏn vẹn trong hai câu khi cô ấy hỏi tôi về đội bóng chày mà tôi yêu thích, và tôi cũng trả lời thật lòng rằng tôi chưa hề biết bóng chày là cái gì! Sama ném cho tôi một ánh nhìn theo kiểu: “Sao trên đời này lại có một con nhỏ “ngố” đến thế này nhỉ? Tôi đã rất cáu vì cho rằng mình “xứng đáng” được yêu quý, bởi mình là cô gái ở đất nước Việt Nam xa xôi lần đầu tiên đến nước Mỹ phồn hoa của họ mà?
Từ đó, tôi đem cục “tự ái” gắn chặt vào màn hình laptop để tránh những cuộc chuyện trò. Sau hai ngày gồng mình sống “tự kỷ”, không có ai để ăn vặt hay “tám” cùng, tôi lờ mờ nhận ra hình như tình trạng “kì cục” này không đến từ những cô bạn cùng phòng mà là do thái độ “kì quái” của chính tôi. Tôi quyết định dẹp cái “sĩ diện” và rủ hai cô bạn cùng đi ăn sáng.
Tôi đã khá bất ngờ khi lời mời được chấp nhận một cách rất hào hứng. Từ tối hôm ấy, chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn vì…thông qua dạ dày, tình cảm đã tìm được đường đến trái tim! Và đặc biệt hơn nữa, bây giờ tôi đã “có” cho mình một đội bóng chày yêu thích: đội Giants; về phía các bạn cùng hội nghị với tôi thì đã thật sự “có” một tình yêu say đắm với món PHỞ Việt Nam!
Cái “TÔI” của bạn sẽ dẹp… như con gián!
Ở Viêt Nam, tôi tự đánh giá mình là một… “ngôi sao be bé”. Tôi xếp mình vào một trong số ít những người có thể vừa giữ vững điểm số học tập hạng “top”, hoạt động ngoại khóa phong phú, chơi thể thao và một số nhạc cụ khá cừ nữa!
Nhưng khi tôi tham gia hội nghị này, tôi nhận ra mình chỉ là một con “đom đóm” lập lòe giữa rừng đèn…cao áp! Tôi thật sự cảm thấy “choáng ngợp” khi sống trong một môi trường chỉ toàn là những người trẻ tài năng. Tôi bắt đầu “nghi ngờ” khả năng của mình. Cô bạn thân người Đức đã tốt nghiệp sớm hơn một năm, cô ấy là một tài năng toán học hiếm thấy cộng với trí nhớ siêu phàm. Tôi đã tưởng mình đang gặp Albert Einstein khi cô ấy đọc cho tôi hẳn 30 số đầu tiên trong hằng số pi khi chúng tôi lần đầu gặp nhau ở buổi Pizza họp mặt.
Biết không thể nào gây ấn tượng với kiến thức phổ thông, nhưng chẳng cam lòng chịu thua, thế là tôi bèn chơi một bài nhạc “tủ” trên cây piano ở góc phòng. Tiếng vỗ tay vang lên làm tôi cảm thấy hết sức hài lòng! Nhưng ngay sau đó, tôi đã ngây người, thậm chí sởn cả “da gà” khi cậu bạn người Do Thái “nhảy múa” trên những phím đàn với bản sonata Ánh trăng (Moonlight) đầy ma mị của Beethoven. Một lần nữa, tôi thấy má mình nóng bừng lên vì mắc cỡ! Tuy nhiên trấn tĩnh lại, tôi nhận ra rằng: tiếp xúc với những người bạn như thế có thể khiến bạn cảm thấy mình “vô dụng” nhất thời, nhưng nó lại là một động lực giúp bạn nỗ lực không ngừng cho lần gặp lại mai sau.
Những giáo sư với cây đũa thần!
Tôi đã có vinh dự được giao lưu với một giáo sư tuyệt vời và đáng kính - Mr. Mike Walsh tại trường đại học UC Berkeley. Ông ấy đã giúp tôi nhận ra mục đích sống của mình bằng một cách rất hài hước. Tất cả những bài giảng của ông được truyền đạt đến mọi người rất chuyên nghiệp và mang đầy cảm hứng. Thật lòng mà nói, tôi cảm giác như được ở nhà cùng với những người bạn cùng khóa, nơi mà tất cả chúng tôi đều có cơ hội nói ra mọi ý tưởng, ý kiến trái chiều của mình trong sự chăm chú lắng nghe và tôn trọng của mọi người. Nơi đây thiếu hẳn sự… châm chọc, đả kích đầy ác ý.
Tôi chưa bao giờ có cơ hội được phát ngôn một cách tự do như thế cho dù tôi học một trường quốc tế ở Việt Nam, nên đó quả là một cơ hội hiếm có cho tôi lột tả và thuyết phục mọi người bằng ý kiến riêng của mình. Cơ hội này giúp tôi cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự tin vào bản thân khi ý kiến của mình được đón nhận bởi mọi người.
Bạn sẽ chẳng thể thành công một mình đâu!
Tham gia NSLC yêu cầu không những kiến thức nền tảng tốt mà còn sự sẵn sàng để hợp tác với mọi người xung quanh.
Vào ngày đầu tiên của khóa học, chúng tôi có một chuyến đi đầy thú vị với tên gọi là “the rope courses”, khi mà mọi người phải tự thử thách bản thân bằng cách vượt qua một sợi dây thừng mỏng manh bắt giữa hai cây cổ thụ cao vời vợi. Nghe có vẻ kì cục, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thật sự dốc hết tâm huyết để làm một việc gì đó.
Tôi và cô bạn của mình bị cột với nhau bằng một sợi dây và cô ấy đứng ở dưới đất để giữ thăng bằng khi tôi đang cheo leo ở trên không. Mục đích là chúng tôi phải tin tưởng lẫn nhau để hoàn thành chuyến đi; nếu ai đó trong chúng tôi vì quá sợ hãi mà thả tay khỏi dây, người còn lại chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Đó là một công việc đòi hỏi sự phối hợp giữa giao tiếp và truyền cho nhau sự dũng cảm để hoàn thành mục đích lớn của mình.
Tôi đã học được một bài học rằng, nếu bạn tìm được một người tâm đầu ý hợp, hãy giữ họ bên mình và giúp đỡ nhau đi đến đích cuối cùng. Và khi đó bạn sẽ cảm nhận được cảm giác tuyệt vời chưa bao giờ có.
Không những vậy, tôi còn hiểu một cách sâu sắc rằng: Một người lãnh đạo tốt là người biết kết nối, lắng nghe, tạo cảm hứng với những người xung quanh nhưng trên hết phải là người có quyết định sáng suốt dựa trên lợi ích của số đông!
Có được quyền “quyết định đời mình” thật ra không vui như bạn nghĩ!
Tôi đã “tưởng” rằng sẽ rất hạnh phúc khi được ở xa bố mẹ dù chỉ trong một thời gian ngắn.
Tôi “sướng” điên người khi cuối cùng cũng được thức đến tận sáng, ăn bất cứ thứ gì tôi muốn mà không bị ai dọa sẽ béo phì. Sau khoảng ba bốn ngày sống trong tự do, tôi bắt đầu hoảng loạn vì đồ đạc bị thất lạc, quần áo thì bốc mùi và túi tiền bốc hơi sạch sẽ trên những nẻo đường đến nhà hàng. Nếu tôi ở nhà thì Mẹ đã nhắc nhở tôi dọn phòng, làm bài tập, làm công việc nhà và “giữ eo”. Điều này đã từng là “nỗi khổ”, nhưng giờ tôi nhận ra là tôi may mắn có một người luôn theo dõi, chăm lo tôi như Mẹ. Tôi nghiệm ra, tôi phải chuẩn bị cho tương lai ngay từ bây giờ vì tôi biết tôi sẽ trải qua những năm đại học mà không có sự chăm sóc, lo lắng của Mẹ và gia đình!
Thật là một "cơn ác mộng tuyệt vời" tại Berkeley!
- Gia Thụy
(责任编辑:Thể thao)
下一篇:Nhận định, soi kèo Hàn Quốc vs Jordan, 18h00 ngày 25/3: Giành vé
Không đâu vui bằng sống trên quê hương đất nước mình. Tôi nói thật là tôi chỉ thích sống ở Việt Nam. Dù ô nhiễm, dù còn lộn xộn, dù còn tai nạn giao thông nhiều lắm đấy nhưng không đâu vui bằng sống trên quê hương đất nước mình.
Người với người thì ấm áp gần gũi thân mật chân chất. Tôi không thích sống với người quá lịch sự và hình thức. Tôi không thích sống ở nơi đắt đỏ. Làm gì cũng phải nghĩ quá nhiều; đi đâu, ăn gì cũng phải lên kế hoạch, đắn đo rõ nhiều; cuối tháng thì rõ nhiều hóa đơn phải thanh toán.
Tôi thích sống 1 đời tự do tự tại và lang thang chỗ này chỗ khác mà không cần phải có kế hoạch trước, không cần phải đắn đo suy nghĩ quá nhiều.
Tôi thích đi đâu gặp ai là cứ như người quen lâu rồi. Cứ hồn nhiên nói chuyện, ăn uống, ngủ nghỉ, lang thang. Tôi thích cái thời tiết và sự đa dạng văn hóa dân tộc của miền Bắc. Chả lo quá nóng, quá rét, quá cực đoan. Ngoại trừ mấy tháng hè hơi quá nóng thì tôi chọn lên SaPa làm trại hè tránh nóng.
Tôi thích cái thời tiết và sự đa dạng văn hóa dân tộc của miền Bắc. Nếu được đi du lịch thì tôi chọn mỗi năm đi du lịch nghỉ ngơi đổi gió ở nước ngoài vài lần. Còn thì chỉ ở Việt Nam thôi. Quê hương đất nước con người thời tiết dễ chịu dễ sống lắm. Cứ bỏ qua hết những cái xấu xí đi thì còn lại sẽ toàn cái đẹp thôi ấy.
Bài và ảnh:Nguyễn Quang
" alt="Tôi chỉ thích sống ở Việt Nam" />Mời độc giả gửi bài viết chủ đề Tôi yêu quê tôi về địa chỉ email:bandoisong@vietnamnet.vn Giáo sư Toán học Ari Nagel
Năm 2016, Ari Nagel đã gây xôn xao báo giới với câu chuyện làm bố của 22 đứa trẻ nhờ hiến tặng tinh trùng. 3 năm sau, số con của anh đã lên tới 49 đứa cộng với 3 đứa với người vợ đã không sống cùng nhau.
Đứa con lớn nhất của anh đã 16 tuổi, đứa nhỏ nhất 3 tháng. 15 đứa nhỏ khác đang sống ở khắp nơi từ Great Neck, New York tới Ghana, Tây Phi.
‘Chuyện bắt đầu từ đứa đầu tiên. Tới giờ, tôi không giỏi nói ‘không’ nữa’ – Nagel nói.
Anh hiện là giáo sư Toán học của đại học City University of New York nhưng cũng nổi tiếng khắp nơi là người mang lại những đứa con cho phụ nữ độc thân và các cặp đồng tính nữ.
‘Có một phụ nữ từ Fiji đã liên hệ với tôi. Cô ấy muốn tôi bay tới đó’ – Nagel nói.
Vị giáo sư Toán học tự tin khẳng định anh có ‘siêu tinh trùng’ – với 85 triệu tinh trùng/ milliliter (mật độ tinh trùng trung bình là từ 15 triệu tới hơn 200 triệu tinh trùng/ milliliter). Nhưng điều hấp dẫn nhất ở Nagel là anh chưa bao giờ tính phí cho bất cứ ai mặc dù đã giúp được họ việc lớn trong đời. Ngược lại, anh còn giúp những người phụ nữ này tiết kiệm được chi phí so với việc phải ra ngân hàng tinh trùng.
Năm 2016, anh cho biết khoảng một nửa số lần ‘cho’ tinh trùng, anh dùng phương pháp truyền thống – tức là quan hệ trực tiếp với người nhận. Đôi khi, với trường hợp đồng tính nữ, khi Nagel làm việc đó sẽ có mặt cả bạn tình của người kia.
Nhưng đó là chuyện trước đây, bây giờ hiếm khi anh chọn cách quan hệ trực tiếp.
Thay vào đó, anh sẽ gặp họ ở nơi công cộng, rồi tự lấy tinh trùng trong phòng tắm, thậm chí là ở phòng vệ sinh cửa hàng Starbucks, rồi đưa trực tiếp cho người nhận trong một chiếc cốc nguyệt san của phụ nữ. Sau đó, người phụ nữ sẽ đưa số tinh trùng này vào âm hộ của mình ngay tại nhà vệ sinh đó.
Nếu như một số người cảm thấy cách thức này thật kỳ lạ thì các bà mẹ lại nói rằng họ không quan tâm. ‘Tôi tin rằng không ai trong chúng ta có quyền phán xét nơi người khác thụ thai. Điều đó không quan trọng với tôi’.
Nagel và những người phụ nữ anh đã giúp đỡ thụ thai Người phụ nữ nói rằng chị và người tình đã tới ngân hàng tinh trùng và tốn tới 25.000 USD nhưng không thành công. Đến khi gặp Nagel, ước mơ có con của họ đã thành sự thật.
Nagel cho biết, anh đã gặp gần như tất cả số con của mình, trừ 7 đứa. Với một số đứa, anh còn có quan hệ thân thiết với gia đình, tới dự sinh nhật của chúng và tham gia các hoạt động ở trường học. Có đứa, anh còn có mặt lúc mẹ chúng sinh nở.
Những phụ nữ có con nhờ Nagel thậm chí còn hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống.
Thế nhưng, lòng tốt của anh cũng mang lại một số rắc rối. Có 5 phụ nữ đã kiện anh thành công để đòi tiền hỗ trợ nuôi con, ngay cả khi anh đã nói rõ rằng anh chỉ là người hiến tặng tinh trùng.
‘Các luật sư nói với tôi hãy dừng lại, rằng tôi đang khiến mình gặp nhiều rủi ro. Hiện tôi đang hỗ trợ nuôi 9 đứa con, nó tiêu tốn khoảng một nửa số lương của tôi’.
Và gia đình gốc Do Thái của anh cũng đã có một thời gian khó khăn để hiểu được lý do tại sao anh làm việc này. ‘Tôi khiến họ xấu hổ’ – anh chia sẻ.
Tuy vậy, cho tới bây giờ, anh vẫn không thể từ chối những phụ nữ khao khát có một đứa con. Anh nhận được lời đề nghị giúp đỡ từ khắp nơi trên thế giới: Thổ Nhĩ Kỳ, Nigeria, Nam Phi, Thái Lan, Israel, Trung Quốc và cả Việt Nam.
Câu chuyện của người phụ nữ ở Việt Nam thực sự khiến anh xúc động. Đó là một cô gái khoảng 30 tuổi ngồi xe lăn sau một tai nạn xe máy. ‘Cô ấy nói rằng đứa con là tất cả những gì cô ấy muốn’. Và ngay lập tức, anh cảm nhận được cô sẽ là một người mẹ tuyệt vời. Hiện tại, cô đã có một cặp sinh đôi 2 tuổi và muốn Nagel là cha đỡ đầu của bọn trẻ.
‘Tạo ra một sinh linh và cứu rỗi một cuộc đời là những thời khắc đáng tự hào nhất của tôi’ – anh nói.
Cái kết của ngân hàng tinh trùng chỉ nhận người hiến tặng đạt giải Nobel
Ngân hàng tinh trùng thiên tài được kỳ vọng sẽ chỉ nhận tinh trùng của những nhà khoa học từng đạt giải Nobel.
" alt="Giáo sư Toán học có 52 đứa con khắp thế giới nhờ hiến tặng tinh trùng" />Tại Östermalm - khu vực thịnh vượng nhất của thành phố Stockholm (Thụy Điển), có thể dễ dàng bắt gặp những quán bar trên mặt nước, các du thuyền cá nhân sang trọng neo đậu ở bến cảng, những người đeo kính râm hàng hiệu đang thưởng thức cocktail.
Có thể thoái mái bắt chuyện với họ về mọi chủ đề, trừ khi ai đó hỏi về sự giàu có.
“Tôi sẽ không nói cho bạn biết tôi kiếm được bao nhiêu. Chả có lý do gì khiến tôi phải làm điều đó cả”, Robert Ingemarsson (30 tuổi), một nhân viên cao cấp ngành marketing, nói.
Ở nhiều quốc gia, thu nhập cao luôn là thước đo đầy tự hào về sự thành công. Nhưng người Thụy Điển lại có ác cảm sâu sắc khi bàn về điều này. Ngay cả những người trẻ tuổi cũng không thoải mái khi bàn về ví tiền của họ.
Người Thụy Điển không muốn nói chuyện về khối tài sản của họ. Ảnh:Benoit Derrier.
Văn hóa Jantelagen
Lola Akinmade Åkerström là một nhà nghiên cứu văn hóa Thụy Điển đã sống tại Stockholm hơn 10 năm.
Theo cô, tài sản và thu nhập là chủ đề không phù hợp để trò chuyện tại nơi này, đặc biệt là với người lạ, “trong khi họ rất thoải mái khi bàn về đời sống tình dục”.
Tương tự, Stina Dahlgren - một nhà báo người Thụy Điển đã sống vài năm tại Mỹ - cho biết: “Thật kỳ lạ khi người Mỹ kể cho nhau nghe về lương của họ và nhận lại những lời động viên. Tuy nhiên, nếu làm vậy tại quê hương của tôi, họ sẽ cho rằng bạn thật kỳ cục”.
Nhiều nhà nghiên cứu văn hóa cho rằng điều cấm kị kỳ lạ này xuất phát từ Jantelagen - một từ cổ Bắc Âu, mang hàm ý: “Đừng bao giờ nghĩ bạn giỏi hơn bất kỳ ai”.
“Jantelagen là một quy tắc bất thành văn tồn tại lâu đời trong xã hội Thụy Điển và một số quốc gia Bắc Âu khác”, Åkerström giải thích. “Đó là cách sống không khoe khoang vô tội vạ. Điều này sẽ giữ sự bình đẳng và tránh gây căng thẳng trong các mối quan hệ”.
Jantelagen tôn vinh sự khiêm tốn, trái với Tall poppy syndrome (tạm dịch: Hội chứng cây anh túc cao) - một thuật ngữ nổi tiếng tại New Zealand và Australia chỉ những người thích khoe khoang tiền tài và địa vị xã hội.
Andreas Kensen không thích chia sẻ thu nhập của mình với người lạ. Ảnh:Benoit Derrier.
Tuy nhiên, Jantelagen còn liên quan đến các chuẩn mực văn hóa ở Thụy Điển và các quốc gia Bắc Âu khác.
“Bạn có thể bàn về việc mua một ngôi nhà thứ hai trong rừng để nghỉ dưỡng với hệ thống sưởi được lắp đặt dưới sàn nhà. Mọi người không có vấn đề gì bởi đó là một điều khá phổ biến tại Bắc Âu. Tuy nhiên, nếu cùng một số tiền ấy mà bạn mua hai chiếc xe Lamborghini thì người ta sẽ cười cợt bạn”, Tiến sĩ Stephen Trotter, một học giả về Scotland - Na Uy chia sẻ.
Tuy nhiên, nguyên tắc Jantelagen cũng có thể thay đổi. Việc khoe khoang dễ chấp nhận hơn trong môi trường những người có cùng địa vị. Ví dụ như giữa những người giàu với nhau, họ sẽ thoải mái hơn khi nói về những ngôi nhà nghỉ dưỡng hay siêu xe của họ.
“Tôi chắc chắn sẽ kể với bạn mình về những chuyến du lịch của tôi hoặc tôi sẽ đăng tải trên mạng xã hội như Facebook hay Instagram. Nhưng không có nghĩa tôi sẽ nói những điều đó với một người lạ vừa mới gặp mặt”, Andreas Kensen (33 tuổi) giải thích.
Sự phản ứng dữ dội từ giới trẻ
Số lượng những người Thụy Điển trẻ tuổi lên tiếng chỉ trích văn hóa Jantelagen ngày càng nhiều. Họ kêu gọi xã hội hãy cởi mở hơn về sự giàu có và thành công của bản thân.
Nicole Falciani mong muốn văn hóa Jantelagen biến mất khỏi xã hội Thụy Điển. Ảnh:@nicolefalciani.
Một trong số đó là Nicole Falciani.
Cô bắt đầu sự nghiệp với việc viết blog từ rất sớm và hiện là một influencer lớn với hơn 354.000 lượt theo dõi trên Instagram.
Trong một buổi chụp hình quảng cáo cho một hãng trang sức, cô chia sẻ thẳng thắn về số tiền mình kiếm được - khoảng 20.000 USD cho mỗi chiến dịch như thế này.
Cô đã sở hữu một căn hộ tại trung tâm thành phố khi mới chỉ 22 tuổi.
“Ước gì Jantelagen biến mất. Tôi nghĩ điều đó sẽ tốt hơn cho xã hội Thụy Điển. Mọi người sẽ cởi mở với nhau hơn khi có thể thoải mái nói chuyện về tiền bạc”, Nicole nói. “Khi bạn làm việc chăm chỉ và kiếm nhiều hơn người khác, bạn có quyền tự hào về điều đó”.
"Mạng xã hội đã tạo ra sự thay đổi lớn, Akinmade cho biết, "Kể từ khi việc khoe tài sản trở nên phổ biến trên Facebook và Instagram, người dân nơi này dần thoải mái hơn khi công khai thành tựu và thành tích cá nhân của mình".
Mạng xã hội có tác động lớn tới văn hóa Jantelagen. Ảnh: Daniela Kocevska.
“Có nhiều người tài giỏi bị văn hóa Jantelagen đè nén nhưng nhờ có mạng xã hội, họ đã tự tin hơn”, cô chia sẻ.
“Jantelagen sẽ dần dần biến mất sớm thôi. Nhiều chương trình truyền hình Mỹ và văn hóa từ những người nước ngoài du nhập vào Thụy Điển sẽ thay đổi xã hội này”.
Trong khi đó, một số người nhập cư đến Thụy Điển cho biết họ rất thích văn hóa Jantelagen. “Điều tôi thích nhất ở vương quốc này chính là Jantelagen. Sự khiêm tốn thực sự quan trọng”, Natalia Irribara, một người Chile chuyển tới Stockholm sống được 3 năm.
“Chile là một quốc gia đề cao những thành tựu cá nhân như trình độ học vấn, ngoại hình, xe hơi…”, cô nói. “Tại đây, tôi cảm thấy thực sự thoải mái khi sống mà không cần để ý đến những điều này.
Chuyện tình thiếu nữ 15 tuổi và 'bạn trai' 53 tuổi gây xôn xao
Chuyện tình yêu lệch tuổi có vẻ như ngày một nhiều lên, thế nhưng mới chỉ 15 tuổi mà đã yêu say đắm người hơn mình tới 38 tuổi thì thực sự đáng kinh ngạc.
" alt="Chỉ muốn 'giàu ngầm', người Thụy Điển cấm khoe khoang tài sản" />– Những hình ảnh thời trẻ của Minh Thuận khiến khán giả không khỏi bồi hồi xúc động và xót xa khi nhìn lại, tiếc thương cho một tài năng ra đi quá sớm.
Minh Thuận sinh năm 1969, khởi nghiệp từ ca sỹ hát đơn cuối những năm 1980, nhưng mãi đến năm 1992 khi Minh Thuận – Nhật Hào thành lập thì sự nghiệp của anh mới trở nên huy hoàng.
Đây là thời kỳ phát triển của những bản nhạc Hoa thịnh hành. Cặp đôi này thống trị hầu hết những ca khúc chuyển sang lời việt với những điệu nhạc du dương và ca từ tình cảm như: Nửa trái tim, I love you, ok?, Thất tình, Người tình mùa đông, Lời sám hối, Không cần tình yêu,...
Từ đó, hai chàng trai đã tạo nên những đợt sóng nối tiếp nhau trong nhiều năm liền khi xuất hiện trong nhiều chương trình ca nhạc lớn nhỏ với thương hiệu Chàng trai Beijing và mái tóc dài đặc trưng. Đi đến đâu, họ cũng được tung hô và khán giả yêu thích nồng nhiệt.
Năm 1996, đôi song ca Minh Thuận – Nhật Hào tan rã để lại nhiều nuối tiếc cho người hâm mộ. Sau khi tách riêng, Minh Thuận phát hành 2 album riêng với nhiều bài hát ấn tượng như: Dù có là người tình, Tiểu Phương, Khi nào em mới biết, Uyên ương hồ điệp mộng...
Anh tham gia trong các băng video ca nhạc của trung tâm Kim Lợi, Rạng Đông... với vai trò hát đơn và song ca với nhiều ca sỹ khác nhau như: Y Phụng, Cẩm Ly... rất được giới trẻ yêu thích.
Và đặc biệt là song ca với Phương Thanh trong nhiều bài hát hit thời kỳ này như:Lý ngựa ô, Con gái bây giờ, Đôi cánh thiên thần, Telephone... Một tình bạn đẹp khăng khít kéo dài hơn 20 năm.
Minh Thuận với Phương Thanh, Hữu Bình và nhiếp ảnh Đoàn Minh Tuấn
Những năm 1990 và thời kỳ giải thưởng Làn sóng xanh tung hoành, Minh Thuận luôn là ca sĩ nằm trong top Những ca sĩ được yêu thích nhất. Những bài hát của anh như: Tình thơ, Mùa hạ mãi xa, Rêu phong,...luôn được đánh giá cao.
Ngoài ca hát, Minh Thuận còn lấn sân sang kịch nói trong vở Yêu thầy (đạo diễn Quốc Thảo) và nhận được nhiều phản hồi tích cực. Vở kịch này đã giúp anh đoạt giải diễn viên xuất sắc.
Sang lĩnh vực điện ảnh, Minh Thuận ghi dấu ấn qua hàng loạt vai diễn ấn tượng như: Cô gái xấu xí, Hồn Trương Ba – Da Hàng Thịt, Bếp hát, Màu của tình yêu, Thiên mệnh anh hùng, Giấc mơ phát tài,...Anh là một trong những ca sỹ được đánh giá cao khi chuyển sang đóng phim.
Năm 2008, Minh Thuận thực hiện vở nhạc kịch cải lương Lan và Điệp quy tụ nhiều ca sỹ nổi tiếng như: Cẩm Ly, Thu Minh, Đàm Vĩnh Hưng,...Vai diễn Điệp khẳng định tài năng đa dạng của anh và đoạt nhiều giải thưởng lớn.
Sau chương trình Gương mặt thân quen mà anh tham gia, sự yêu thích của khán giả dành cho Minh Thuận ngày càng nhiều hơn. Mỗi nhân vật và sự hóa thân khác nhau, anh luôn chinh phục khán giả bằng sự cống hiến hết mình.
Sự ra đi của Minh Thuận ở tuổi 47 là một mất mát lớn của làng giải trí Việt Nam, một nghệ sỹ đa tài luôn tận tâm và nhiệt huyết với nghề. Với đức tính hiền lành và chịu khó, anh xứng đáng nhận được sự yêu thương và tình cảm của đồng nghiệp, bạn bè và khán giả.
Hoàng Khôi
" alt="Ca sĩ Minh Thuận qua đời: Hình ảnh không thể quên của Minh Thuận" />Vượt lên nghịch cảnh
Về đầu thôn Hoàng Lý (Lý Nhân, Hà Nam) hỏi thăm nhà ông Nguyễn Tiến Thiểu (77 tuổi) ai cũng biết. Ông nổi tiếng vì khuyết tật bẩm sinh, mỗi bàn tay chỉ có một ngón nhưng khiến nhiều người phải kinh ngạc vì sự tài hoa, vẽ đẹp, lại giỏi tiếng Trung.
Từ thời các cụ, cha mẹ ông sinh ra vẫn bình thường, lành lặn nhưng đến đời ông bắt đầu có hiện tượng kỳ lạ này. Trong 7 người con của ông, có 2 người sinh ra bị dị tật giống bố. Thậm chí, em trai ông và 2 đứa cháu cũng bị. Ông từng đi khám, kiểm tra nhưng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.
Ông Nguyễn Tiến Thiểu. ‘Nhiều người đặt nghi vấn, có thể bố tôi đi bộ đội, nhiễm chất độc màu da cam nên con mắc dị tật nhưng thực tế cụ thân sinh ra tôi cả đời chỉ quanh quẩn ở làng’, ông nói.
Ông ví cuộc đời mình giống như câu thơ: 'Gạo đem vào giã bao đau đớn/ Gạo giã xong rồi trắng tựa bông/ Sống ở trên đời người cũng vậy/ Gian nan, rèn luyện mới thành công'.
Theo lời ông Thiểu, ra đời với hình hài khác biệt, ông đã trải qua tuổi thơ không hề dễ dàng, bị người ta xì xào, bàn tán. Thế nhưng, được trời phú cho nghị lực phi thường, ông đã kiên trì vượt qua nghịch cảnh, thích nghi số phận.
Mặc dù chỉ có hai ngón tay nhưng ông tập làm mọi việc thành thạo chẳng khác người bình thường. Ở tuổi cắp sách tới trường, bạn bè trêu chọc, ông vẫn miệt mài tập viết, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói.
Thuở nhỏ, ông Thiểu trầy trật tập viết bằng đôi bàn tay 'kỳ lạ'. Nhờ siêng học, năm 1960 ông đỗ khoa Trung văn (Đại học Ngoại ngữ Hà Nội). Kể về thời sinh viên đầy gian khó ông nhớ lại: ‘Người bình thường, viết chữ Trung Quốc đã khó, với tôi càng khó hơn. Thay vì tập viết vào giấy, tôi hay ra bãi đất trống, lấy que gỗ nhỏ viết trên nền đất. Có lúc bàn tay tứa máu do tập viết nhiều quá.
Khi đi học, để trang trải cuộc sống, mỗi lần về quê, tôi tranh thủ trên tàu hỏa nhận khắc chữ vào bút, kiếm vài đồng’.
Ra trường, người đàn ông này bén duyên với nghề giáo, về dạy tiếng Trung tại trường Nguyễn Huệ (Hà Đông, Hà Nội).
Sau nhiều bước ngoặt, ông chuyển về Hà Nam sống, học thêm về lĩnh vực ngân hàng. Hàng tháng, ông đạp xe vượt hơn 100 km vào (Sầm Sơn,Thanh Hóa) học nghiệp vụ. Kết thúc khóa học, ông được Ngân hàng Công thương tỉnh Hà Nam nhận vào làm.
Trải qua các vị trí, từ nhân viên tín dụng, ông làm đến chức Trưởng phòng Tổ chức mới về hưu.
Điều đặc biệt hơn nữa, dù đôi tay chỉ có 2 ngón nhưng ông tự học vẽ và may vá. Giai đoạn đất nước khó khăn, đồng lương công nhân viên chức không đủ sống, để kiếm thu nhập, hỗ trợ vợ nuôi con, ông đi vẽ tranh, vẽ phông cưới, sửa chữa quần áo, dịch cả sách tiếng Trung và gia phả cho các dòng họ…
‘Thời trước, chưa có phông rạp sẵn như bây giờ, trong làng có đám cưới, họ tìm đến tôi nhờ trang trí, cắt dán chim bồ câu và chữ lồng tên cô dâu, chú rể. Cuối năm có thi đua khen thưởng ở xã, huyện, tôi ‘thầu’ luôn khoản viết giấy khen.
Sau này hiện đại hơn, nghề trang trí phông cưới thủ công mai một, tôi chuyển sang dạy tiếng Trung cho các lớp xuất khẩu lao động tại địa phương. Nhờ đó, các con tôi không phải chịu đói khát’, ông Thiểu xúc động nói.
Cuộc hôn nhân năm 60 tuổi của 'lãng tử tài hoa'
Ông Thiểu xây dựng gia đình với vợ đầu quê Duy Tiên (Hà Nam), sinh được 6 cô con gái. Năm 1998 vợ ông không may mắc trọng bệnh, qua đời.
Bức tranh ông Thiểu và vợ cả do ông tự vẽ, treo trang trọng ở phòng khách. Một năm sau, khi đã bước sang tuổi 60, ông quen biết và kết duyên cùng người phụ nữ quá lứa kém mình 20 tuổi, những mong có người bầu bạn sớm khuya.
‘Hai vợ chồng tôi lúc đó không xác định sinh thêm con vì tôi tuổi tác đã cao, bà ấy sức khỏe kém. Không ngờ năm 2000, ông trời ban cho cậu con trai út’, ông Thiểu kể.
Cậu bé Nguyễn Tiến Đạt khôi ngô, tuấn tú, thừa hưởng sự tài hoa và cả đôi bàn tay khuyết ngón của bố. Ngồi bên cạnh chồng, tay thoăn thoắt đan sọt tre thuê cho cơ sở thủ công, mỹ nghệ, vợ ông Thiểu lúc này mới cất tiếng:
‘Con trai tôi từ bé học giỏi, sớm bộc lộ năng khiếu vẽ. Ở trường các cô giáo hay nhờ vẽ hộ. Cháu đang học năm thứ nhất Đại học Mỹ thuật Công nghiệp. Tuần nào cháu cũng tự đi xe máy từ Hà Nội về quê thăm bố mẹ. Ngoài giờ học cháu đi vẽ thuê, chép tranh kiếm tiền đóng học phí. Một thầy giáo thương hoàn cảnh, nhận dạy thêm cho cháu không mất tiền.
Tay chân cháu như thế, hi vọng sau này kiếm được công việc ổn định, nuôi sống bản thân là vợ chồng tôi mãn nguyện’.
Con trai ông Thiểu và vợ sau. Bà tâm sự, tình cảm giữa bà với các con chồng khá tốt đẹp, hòa thuận. Một cô con gái ông Thiểu bị ung thư, đã mất. Thời điểm đó bà cũng hỗ trợ chăm sóc chị tận tình.
Các cô khác đều thành đạt. Cô con gái mắc dị tật giống bố cũng có công việc ở trường dạy nghề cho người khuyết tật trên Hà Nội.
Mỗi năm vào ngày giỗ vợ cả, ông Thiểu, bà cùng các con chồng sum vầy làm mâm cơm cúng.
Ông Thiểu bên gia đình trong ngày mừng thọ tuổi 75. Chuyện ở gia đình Hà Nam có 1 phó giáo sư, 8 tiến sĩ
Hơn nửa thế kỷ bên nhau, tình cảm của ông dành cho bà vẫn vẹn nguyên như thuở còn son.
" alt="Chuyện kỳ lạ về người đàn ông sinh ra chỉ có 2 ngón tay ở Hà Nam" />Thanh Hương - diễn viên thủ vai Lan 'cave' trong bộ phim về đề tài gái mại dâm đang gây sốt tiết lộ về bộ phim cũng như những cám dỗ trong nghề diễn. Chủ quán karaoke từ chối đoàn phim 'Quỳnh búp bê' vì sợ mang tiếng" alt="Diễn viên 'Quỳnh búp bê' thường xuyên nhận đề nghị khiếm nhã" />
- ·Nhận định, soi kèo Junior FC vs Union Magdalena, 06h30 ngày 27/3: Bắt nạt tân binh
- ·Thu Minh liên tục đá xoáy đàn em trên ghế nóng The Voice
- ·Làn sóng xanh 2016
- ·Charlie Nguyễn: 'Thái Hòa chỉ thành công với hài thiểu năng'
- ·Nhận định, soi kèo Chile vs Ecuador, 7h00 ngày 26/3: Gặp khách đang sung
- ·Kết buồn cho chàng trai hẹn hò 6 cô gái trong một buổi tối
- ·Diễn viên Lê Bình trở lại màn ảnh dù đang điều trị ung thư
- ·Nam tài xế đỡ đẻ cho sản phụ trên xe lúc 3 giờ sáng ở Thanh Hóa
- ·Nhận định, soi kèo Lithuania vs Phần Lan, 00h00 ngày 24/3: Cuộc đua song mã
- ·Nữ Việt kiều phấn khích bảo vệ cặp đôi 'gây bão' tại Vợ chồng son
Mặc váy quá rườm rà, Nhật Kim Anh ngã nhào trên thảm đỏ khiến cô để lộ cả phần nhạy cảm của cơ thể.
Hình ảnh nóng bỏng của diễn viên đang gây bão trong 'Quỳnh búp bê'
Ông xã tỷ phú của Triệu Vy bị kiện ra toà
Hai NSND Như Quỳnh và Lê Khanh xuất hiện với tà áo dài truyền thống. Trong khi các nghệ sĩ Lan Hương, Như Quỳnh, Lê Khanh, Ngô Thanh Vân... gây ấn tượng với tà áo dài truyền thống thì Nhật Kim Anh xuất hiện với chiếc đầm dạ hội dài quết đất. Ngay khi xuất hiện trên thảm đỏ cô đã gặp khó khăn khi di chuyển vì chiếc váy quá dài và rườm rà. Đi đến giữa thảm đỏ cô bị vấp ngã nhưng sau đó Nhật Kim Anh mau chóng lấy lại bình tĩnh đi tiếp. Lễ khai mạc Liên hoan phim Quốc tế Hà Nội (Haniff) lần thứ 5 diễn ra tại Cung Hữu nghị Hà Nội tối 27/10 quy tụ giới làm phim trong nước và quốc tế. Liên hoan phim quốc tế Hà Nội 2018 diễn ra từ 27-31/10 tại Hà Nội quy tụ hàng trăm phim đến từ 50 quốc gia và vùng lãnh thổ. "Nhắm mắt thấy mùa hè" là đại diện duy nhất của Việt Nam tranh giải hạng mục Phim truyện dài. Nhật Kim Anh tươi cười trước khi gặp sự cố. Xuất hiện trên thảm đỏ có khá nhiều gương mặt đình đám của điện ảnh và truyền hình trong nước như NSND Như Quỳnh, Lê Khanh, Lan Hương, Lan Hương - Đỗ Kỷ, Hoàng Dũng, Thế Anh, Ngô Thanh Vân.... Vợ chồng Lan Hương - Đỗ Kỷ 'Vua bãi rác' Võ Hoài Nam tái xuất. Á hậu Diễm Trang tới LHP với tư cách MC lễ khai mạc. NSND Thế Anh từ TP.HCM Diễn viên Mỹ Duyên và Minh Thư 'Gái nhảy' đi cùng nhau nhưng mỗi người một phong cách. Ca sĩ Phương Thanh xuất hiện cùng Minh Tiệp 'Quỳnh búp bê' NTK Đức Hùng bước trên thảm đỏ cùng diễn viên Mai Thu Huyền NSND Hoàng Dũng 'Người phán xử' và Lan Hương 'Ngược chiều nước mắt' sánh bước cùng nhau. Vợ chồng diễn viên Đỗ Hải Yến. Nữ diễn viên 'Người Mỹ trầm lặng' từ lâu vắng bóng tại các sự kiện điện ảnh. Lần này cô tới Haniff để giảng dạy diễn xuất cho trại sáng tác. Diễn viên Vân Trang xuất hiện cùng Minh Luân. Đạo diễn Vũ Ngọc Phượng cùng Khả Ngân 'Hậu duệ mặt trời' xuất hiện trên thảm đỏ. Nhan Phúc Vinh 'Ngày ấy mình đã yêu' và Trung Dũng 'Gạo nếp gạo tẻ' Ngô Thanh Vân vừa trở về từ Mỹ. Cô là giám khảo của hạng mục Phim truyện dài. Diễn viên Huỳnh Anh một mình bước trên thảm đỏ. MyA - Nguyễn Hằng
Ảnh: Bin Leo
Phương Oanh - Quốc Đam tranh cãi về cảnh động chạm ở 'Quỳnh búp bê'
Doãn Quốc Đam (Cảnh) và Phương Oanh (Quỳnh) có màn diễn xuất cực ấn tượng chỉ có trong trường quay VietNamNet.
" alt="Nhật Kim Anh ngã dúi dụi trên thảm đỏ Liên hoan phim Quốc tế Hà Nội" />- Phía bên kia bức rèm, Đặng Chí Thọ cho biết, khi đến với chương trình, anh đang bị gẫy xương tay. Tuy nhiên anh vẫn tranh thủ thời gian, công việc và sức khỏe để bay vào tham gia chương trình.Tình yêu 'bách niên giai lão' của cụ ông 100 tuổi hiếm có giữa đời thường" alt="Bạn muốn hẹn hò tập 309: Gãy xương tay, chàng trai Hà Nội vẫn vào Sài Gòn" />
Google có quy mô vốn hóa hơn 2.000 tỷ USD. Ảnh: Zumapress Google bị kiện lần đầu vào năm 2020 khi YouTube chặn tài khoản của các kênh Tsargrad TV và RIA FAN. Vụ kiện leo thang khi cuộc xung đột tại Ukraine bắt đầu và YouTube chặn tài khoản của Sputnik, RT…
Hãng thông tấn quốc gia Nga TASS dẫn lời luật sư Ivan Morozov cho biết các vi phạm khiến Google bị phạt 20 triệu tỷ tỷ tỷ USD.
Để so sánh, GDP toàn cầu ước đạt 110 nghìn tỷ USD (12 chữ số 0). Luật sư chia sẻ, tòa án Nga đã ra lệnh cho Google khôi phục các tài khoản của truyền thông Nga trên YouTube nhưng công ty không thực hiện.
TASS đưa tin, nếu không nộp phạt trong vòng 9 tháng, số tiền phạt sẽ tăng gấp đôi mỗi ngày.
Theo TASS, chuyên gia Roman Yankovsky từ Viện Giáo dục HSE tin rằng Google rõ ràng sẽ không trả tiền phạt và Nga không thể truy thu tiền phạt từ hãng công nghệ Mỹ.
Công ty mẹ Google – Alphabet – có giá trị vốn hóa nhỉnh hơn 2.000 tỷ USD. Ngay cả khi kiếm được 80,54 tỷ USD từ quý II, hãng tìm kiếm cũng không đủ sức nộp phạt.
Google đình chỉ các tài khoản của truyền thông Nga để tuân thủ các lệnh trừng phạt của Mỹ, theo hồ sơ tòa án mà Bloomberg được xem năm 2021. Google chỉ có thể quay lại thị trường Nga nếu tuân thủ quyết định của tòa án.
(Theo Euronews, Insider)
" alt="Nga phạt Google số tiền 33 chữ số 0" />Người không chịu làm 'thầy'
Chúng tôi đến thăm lớp học trên đường 22 (P. Phước Long B, Q. 9, TP.HCM) vào một buổi tối. Bước vào bên trong, ở tầng trệt, 6 học sinh cả nam lẫn nữ ngồi quanh 2 chiếc bàn tròn cặm cụi làm bài. Thấy chúng tôi vào, một em đứng lên khoanh tay cúi đầu: 'Thưa bác, bác kiếm ai'?. 'Bác cần gặp thầy của con'. 'Mời bác lên lầu, chú ấy đang dạy lớp trên'.
Nhóm học sinh chăm chỉ học tập. Trên lầu, 10 học sinh lớp 7 đang lắng nghe lời giảng của 'chú'. Đó là một thanh niên đứng tuổi thấp người, gầy guộc. Anh mặc chiếc áo thun đỏ, quần đen giản dị. Anh giảng bài bằng giọng Huế lơ lớ.
Thấy tôi, anh nói, chú cố gắng đợi anh đến 21h, tan lớp. Chúng tôi gật đầu, ngồi xem anh và các học sinh dạy và học.
Tranh thủ lúc ngưng giảng, chúng tôi trò chuyện với nữ học sinh tên là Haphi Sáh, dân tộc Chăm. Em theo gia đình từ An Giang lên vùng đất này từ nhiều năm nay. Cha mẹ em đều là lao động thuộc diện khó khăn. Hiện em theo học lớp 7 trường THCS Đặng Tấn Tài.
Em được nhận vào lớp học này để bổ sung cho các môn Hình học, Đại số và Anh văn đang rất yếu. Em nói: 'Nhờ có chú giảng nên con hiểu được bài vở ở trường. Rất may được chú thương, con được lên lớp và đạt được những danh hiệu mà có mơ con cũng không tìm được'.
Các em được cho bài tập ngồi làm. Anh xuống tầng trệt giảng bài cho học sinh lớp dưới.
'Chú chỉ muốn các con gọi là chú bởi chú không muốn làm thầy. Chữ 'chú' vừa thân tình vừa gần gũi. Không phải chỉ đơn thuần là giảng bài cho các con, chú còn muốn trang bị cho các con lễ giáo để trở thành người tốt trong xã hội'. Nên người nhờ 'chú'
Giờ tan học, các em lễ phép chào thầy ra về. Chỉ còn mình anh ngồi lại với chúng tôi. Anh là Hoàng Trọng Khánh, 37 tuổi là công nhân lao động phân xưởng thuốc sát trùng của một công ty liên doanh.
Năm 2000, học xong hết lớp 12, gia đình khó khăn anh phải vào Đà Nẵng làm công nhân ngành gỗ. Ròng rã suốt 10 năm vẫn không khá được, anh vào TP.HCM làm công nhân.
Vào một buổi chiều nọ, sau khi đi làm về anh ngồi uống cà phê với một người bạn tại một quán ở đầu đường 22 gần khu gò mả.
Học sinh lớp 7 đang chăm chú nghe giảng. Trước mắt anh, trên một ngôi mộ, 4 chị em đang cặm cụi nhìn vào trang sách. Không được bao lâu, chúng xếp sách ngồi cúi đầu buồn bã. Anh đến bên cạnh chúng hỏi 'Vì sao?'. Các em cho biết, muốn học lắm mà không hiểu bài. Anh bảo đưa cho anh xem.
Lần lượt, anh chỉ bài cho từng đứa. Chỉ đến đâu nét mặt chúng tươi đến đó. Cuối cùng chúng nở một nụ cười rạng rỡ, 'Con cám ơn chú. Không có chú con không biết hỏi ai'.
Cứ thế, chúng bấu víu vào anh hết ngày này đến ngày khác. Từ 4 đứa này, con số đến hỏi bài ngày càng nhiều. Có nhiều phụ huynh khá hơn đã dựng lên tại nghĩa trang này một chòi nhỏ để làm nơi học tập. Số lượng cứ tăng dần. Hầu hết đều là con em lao động nghèo không có điều kiện học thêm. Chòi không còn khả năng chứa...
Một người bạn chủ trại mộc cho mượn chỗ làm lớp học nhưng chỉ một thời gian ngắn phải ngưng vì mùi vẹc-ni, dầu bóng lan tỏa khắp nơi khiến cho các em không chịu nổi. Lớp học phải dời đi nhiều nơi trước khi về nơi đây. Tầng trệt và lầu 1 mỗi nơi một lớp. Cứ từ 17h đến 19h, ở dưới lớp 6 thì trên lớp 8, rồi từ 19h đến 21h dành cho lớp 7 và lớp 9.
Các em ôn lại bài đã học. Trải qua gần 10 năm, đến nay đã có nhiều học sinh tốt nghiệp cấp 3. Tôi giúp các cháu hoàn toàn miễn phí. Rất may, nhiều phụ huynh có điều kiện góp lại thuê căn nhà này và chính chủ nhà cũng tạo điều kiện cho tôi được tiếp tục làm công việc đáng yêu này.
Nhiều người thắc mắc, tại sao tôi mới học hết lớp 12 mà có thể chỉ dạy được các cháu? Theo tôi, điều quan trọng để làm được việc là kiến thức. Tôi không có bằng cấp cao nhưng tôi thường xuyên trau dồi và học hỏi khắp nơi. Nhờ vậy tôi mới chỉ cho các cháu được. Mà tôi chỉ hướng dẫn các cháu học thôi, không phải dạy nên tôi không nhận là thầy.
Tôi thương các cháu. Lương công nhân quá thấp nhưng khi nhìn chúng, tôi không nỡ bỏ để tìm một công việc khá hơn. Tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để tìm cho mình một hạnh phúc riêng nên đến nay vẫn còn độc thân. Các cháu học giỏi, ngoan và nên người là niềm hạnh phúc vô bờ của tôi ...', anh nói.
Ngày 25/12/2017, ông Trần Văn Bảy, Chủ tịch UBND quận 9 đã biểu dương việc làm của anh Khánh 'Có thành tích đóng góp cho phong trào khuyến học, khuyến tài, xây dựng xã hội học tập trên địa bàn quận'.
2 năm sau, chủ tịch UBND TPHCM Nguyễn Thành Phong tiếp tục khen tặng anh 'Đã có những đóng góp tích cực trong thực hiện các chương trình xã hội - từ thiện liên tục nhiều năm'.
Chuyện kỳ lạ về giếng cổ, nhiều người cúng lễ ở TP.HCM
Giếng nằm sát đường đi. Cấu trúc xây dựng giếng còn mới. Nhưng theo người dân nơi đây giếng đã hiện diện hơn 2 thế kỷ...
" alt="Thương học trò nghèo, anh công nhân quên cả hạnh phúc riêng tư" />
- ·Nhận định, soi kèo Lamphun Warrior vs Buriram United, 18h00 ngày 26/3: Băng băng về đích
- ·Dấu hiệu bất thường sau quan hệ ở nam giới
- ·Slim V 'nhá hàng' MV 'Bỏ lại thế giới' ra mắt vào ngày tình nhân
- ·Con than đói, người mẹ hôn mê bỗng kéo áo cho con bú
- ·Nhận định, soi kèo Bhutan vs Yemen, 19h00 ngày 25/3: Tin vào cửa trên
- ·Bạn muốn hẹn hò tập 304: Chàng trai bị bạn thân 10 năm bóc mẽ
- ·Hữu Nghị Food ra mắt Staff Sandwich chà bông sốt tiêu
- ·Hội thảo quốc tế lần thứ nhất về khả năng đặc biệt của con người
- ·Nhận định, soi kèo Sarajevo vs Borac, 03h00 ngày 27/3: Tin vào cửa dưới
- ·5 mẫu đàn ông dễ ngoại tình, chị em cần đề cao cảnh giác