Nhận định, soi kèo Borussia Dortmund vs Monchengladbach, 22h30 ngày 20/4: Mục tiêu cuối cùng
Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm và mới ly hôn gần 5 tháng. Chúng tôi có hai con gái chung. Sau khi chia tay, tôi cùng con gái út chuyển ra ở căn chung cư mới mua còn chồng và con gái lớn sống ở nhà ông bà nội.Nguyên nhân dẫn đến hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ đến từ nhiều phía. Chồng tôi vốn lười biếng, vô tâm, phụ thuộc vào cha mẹ, không có chính kiến. Mẹ chồng cổ hủ, khắt khe, luôn tìm cách gây sự khi tôi không chịu sinh tiếp để có cháu trai nối dõi.
Cuộc sống quá ngột ngạt, tôi đã tự tích lũy tiền, vay mượn thêm để mua nhà riêng với mong muốn sẽ níu kéo được hôn nhân. Nhưng chồng mặc tôi xoay xở còn tuyên bố, thà bỏ vợ chứ không bao giờ bỏ cha mẹ.
Dù đã gần 40 tuổi nhưng chồng tôi chẳng khác gì một đứa trẻ to xác ở trong nhà, mọi nhu cầu đều do mẹ và vợ phục vụ. Anh đi làm về chỉ ôm máy ngồi chơi game, không đụng tay vào bất cứ việc gì hay quan tâm đến con cái.
 |
|
Áo quần thay ra vứt ngổn ngang trong phòng nếu tôi không dọn thì mẹ chồng tôi làm rồi quay sang càu nhàu tôi không biết chăm chồng. Mỗi bữa ăn, mẹ chồng chỉ để ý anh thích ăn gì chứ không quan tâm đến người khác ra sao.
Có tuần mẹ chồng nấu món nhộng xào liên tục khiến mẹ con tôi không nuốt nổi cơm vì rất sợ món này. Về sau, tôi xin ra ăn riêng thì ba mẹ con ăn cùng nhau còn chồng vẫn ăn chung với ông bà.
Nếu chồng tôi nhức đầu sổ mũi thì cả nhà sẽ loạn lên vì anh kêu ca đòi hỏi còn tôi dù có ốm liệt giường cũng chẳng được nửa lời hỏi thăm. Chính vì thế, khi anh không đồng ý dọn ra ở riêng, tôi lập tức đề nghị ly hôn.
Giữa chúng tôi không có tài sản chung, chỉ có hai đứa con nên chia đôi, thủ tục hoàn tất nhanh chóng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ, ly hôn chẳng ảnh hưởng gì vì từ trước tới giờ, tôi vẫn quen làm mọi việc một mình.
Nhưng chuyển ra ở riêng, tôi mới thấy trống trải vô cùng khi chỉ có hai mẹ con. Trước đây, dù chồng lười biếng vô tâm nhưng cả nhà vẫn ngủ chung giường rất ấm áp. Khi cơn gió lạnh ùa về, ôm con trên chiếc giường rộng tôi mới thấy cô đơn.
Có lẽ tôi thèm vòng tay của chồng ôm chặt mình khi ngủ. Cảm xúc cứ thế, tôi thấy mình vẫn lụy tình, nhớ nhung chồng cũ, nhất là những phút giây ân ái mặn nồng.
Tôi không có cảm giác thù hận, mỗi khi anh nhắn tin hỏi thăm, tôi đều trả lời, thỉnh thoảng vẫn khóc vì nhớ anh mỗi khi đêm về. Tôi cảm nhận anh cũng nhớ vợ con, thường ghé qua đón hai mẹ con để cả nhà đi ăn sáng.
Trong lần gặp gần đây, chồng cũ đưa ra đề nghị khá bất ngờ với tôi. Anh bảo: "Chúng ta không còn duyên làm vợ chồng nhưng anh chẳng thế nào quên đời sống chăn gối viên mãn trước đây, hay em làm tình nhân của anh, mình sẽ làm chuyện ấy tùy theo nhu cầu của cả hai".
Hôm đó, tôi khá ngỡ ngàng, cảm thấy có chút gì đó bị xúc phạm nên bỏ về trước. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy anh nói không sai, chính bản thân tôi cũng đang có nhu cầu.
Tuy nhiên, nếu đồng ý với đề nghị của chồng cũ, tôi thấy rất phân vân, làm vậy khác gì tôi tự biến mình thành "rau sạch" miễn phí của anh. Còn chuyện hàn gắn hôn nhân thì tôi không nghĩ tới vì biết mình không thể chịu đựng tính lười biếng, vô tâm của chồng thêm một lần nữa.

Bi kịch ngoại tình với chồng cũ
Tôi không nghĩ có ngày rơi vào tình cảnh này.
" alt=""/>Tôi băn khoăn trước đề nghị làm tình nhân của chồng cũ

Thế nhưng, chuyện ông Cao Thanh Mỹ (62 tuổi, ngụ Quận 7, TP. HCM), bỏ nhà mặt phố để ra sống nơi gầm cầu Bà Bướm (Quận 7) thực sự khiến nhiều người khó hiểu.
 |
Những vật dụng giản đơn của ông Mỹ để phục vụ cho cuộc sống dưới gầm cầu. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Bỏ nhà phố để ở gầm cầu
“Cơ ngơi dưỡng già” của ông Mỹ cách vị trí chị Thúy neo đậu chiếc ghe cũ kỹ không xa. Đó là một tấm ván lớn được ông trải dưới nền đất, bên trên là cầu Bà Bướm. Mỗi lần có xe di chuyển trên cầu, “mái nhà” của ông rung lên bần bật.
Dù trời mưa lất phất, hơi lạnh bốc ra từ những mảng xi măng dưới gầm cầu khiến chúng tôi run lên liên hồi, ông vẫn mình trần trùng trục, ngồi võng đung đưa.
Từ khi chị Thúy và chồng neo ghe tại đây đã thấy chiếc ghe chài nhỏ của ông Mỹ tấp gọn gàng dưới gầm cầu này. Ông có mái tóc dài, lượn sóng đặc vị nghệ sĩ nhưng lại xuề xòa, chân chất đến lạ. Thấy chúng tôi, ông vẫy tay, gọi vào uống nước, tránh mưa.
Chị Thúy nói, ở đây, vợ chồng chị chỉ có ông Mỹ là lối xóm, tối lửa tắt đèn có nhau. Nghe vậy, ông cười lớn nói: “Tao cũng như bay, ăn nhờ ở đậu gầm cầu cả. Tối lửa tắt đèn có nhau gì chứ”.
Thực ra, ông có nhà cửa khang trang ngoài mặt phố ở Quận 7. Ông Mỹ cũng không phải gốc là dân chài lưới hay ôm mộng chim trời cá nước làm kế mưu sinh. Ông ra gầm cầu ít người qua lại này tá túc là vì cái sở thích kỳ lạ của mình.
“Trước đây, tôi làm tài xế cho hãng phim nổi tiếng. Lúc đoàn phim thiếu diễn viên, thấy tôi hợp vai nào, họ lôi tôi vào đóng luôn. Thế mà cũng có cảnh lên phim, tôi trở thành diễn viên nghiệp dư. Lúc trẻ lo làm, tích góp mua được nhà cửa, cưới vợ sinh con, giờ tôi giao nhà lại cho vợ con rồi ra đây ở”, ông Mỹ nói.
Cái lý do ông bỏ nhà cao cửa rộng, cuộc sống tiện nghi để chui rúc dưới gầm cầu, sống cùng chuột bọ cũng khiến chúng tôi bất ngờ. Hỏi mãi, cuối cùng ông cũng tiết lộ. Ông ra đây ở vì sợ… chết.
Ông nói, ở nhà hoài chán, không làm gì người cứ tăng cân không kìm được. Nếu cứ như thế, ông sợ một ngày nào đó sẽ lâm bệnh mà chết.
“Tính tôi thích đi lại, không quen ngồi một chỗ. Ở nhà tù túng, quanh đi quẩn lại chỉ 4 bức tường. Cứ thế sớm muộn tôi cũng lâm bệnh mà chết. Tôi quyết định bỏ nhà, ra gầm cầu này sống như thổ dân. Ai khuyên can, chửi bới gì tôi cũng mặc”, ông Mỹ kể thêm.
Vui thú tiêu dao
 |
Chiếc thuyền câu, phương tiện giúp ông Mỹ vui hưởng thú tiêu dao của mình. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Để chuẩn bị cho cuộc sống dưới gầm cầu, ông Mỹ mua lại một ghe đánh cá nhỏ rồi cuốn theo mấy bộ đồ cũ xuôi theo dòng nước ra phía cầu Bà Bướm. Ngày nắng đẹp, ông chèo ghe rong ruổi theo con nước đánh bắt cá tôm. Ngày mưa gió, ông chui vào ghe nằm...
Ông nói, chiếc ghe không phải là phương tiện mưu sinh mà là công cụ giúp ông chạm đến cuộc sống an nhiên tự tại. Ông câu cá, chài lưới không cưỡng cầu được, mất. Có cá, ông có thêm miếng ăn ngon. Về tay không, ông ăn cơm với rau dại chấm muối…
Chị Thúy nói, ban ngày, ông Mỹ cứ mình trần lủi thủi trên ghe, thả trôi theo dòng nước. Ông lang thang đây đó trên sông ngắm chỗ này, “nghiên cứu” chỗ nọ. Chiều xuống, ông bơi thuyền về đậu dưới gầm cầu Bà Bướm.
“Hôm có nhiều cá tôm, ông chia lại cho tôi và những người lao động nghèo khác. Ông không bán bao giờ, thấy ai khổ ông còn mua gạo đem đến biếu. Ở đây, ai cũng thương ông ấy cả. Cháu, con ông cũng hay đến gầm cầu thăm ông đòi ông về nhưng ông không chịu”, chị Thúy kể.
 |
Ông Mỹ một mình sống dưới gầm cầu nhưng chưa bao giờ bệnh. (Ảnh: Nguyễn Sơn). |
Quanh năm mình trần, ngủ gầm cầu ẩm thấp vậy mà ông Mỹ chưa hề một lần bệnh tật. Ở tuổi 62, ông vạm vỡ và vô cùng lạc quan. Ông bảo, người ta chê gầm cầu chứ ông thấy ở gầm cầu sướng hơn ở phòng máy lạnh.
“Như vậy là tôi sống cùng thiên nhiên, vạn vật. Đêm nằm nghe tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nghe tiếng xe chạy trên đầu, cảm nhận được những khối bê tông rung lên bần bật mỗi khi xe chạy qua… Cuộc sống cứ thế chầm chậm trôi qua. Tôi thấy an nhiên hơn là vào sống trong kia, nơi đèn điện sáng lòa mà ngột ngạt, bon chen quá”, ông Mỹ nói.
Mải nói chuyện, ông không nghe tiếng gió rít qua kẽ xi măng báo hiệu cơn mưa lớn sắp ập đến. Thấy chúng tôi có vẻ lạnh, ông cười xòa bảo sức khỏe thanh niên bây giờ kém hơn xưa nhiều.
Nói xong, ông xếp thêm mấy cây củi khô vào ngọn lửa để sưởi ấm, chống muỗi mòng. Trời nhá nhem tối, ông bật chiếc đèn chiếu sáng bằng ắc quy rồi lôi ra những bức ảnh đen trắng ghi lại kỷ niệm thời ông đi đóng phim khoe khách lạ.
Cuối cùng, ông lôi từ trên thanh dầm gầm cầu chiếc ipad cũ mèm để gọi điện trò chuyện với đứa cháu ngoại. Ông kể, cháu ngoại còn nhỏ nhưng thương ông nhất. Ngày ông rời nhà ra gầm cầu sống, nó cứ khóc hoài rồi đòi “ngoại về nhà chơi với con”. Mấy nay mưa bão, ông chưa về thăm cháu được nên đành trò chuyện từ xa.
Ông nói: “Nhiều người cứ nghĩ phải ở nhà to, nhà rộng rồi lao thân đi kiếm thật nhiều tiền để phục vụ cho mơ ước của mình. Tôi lại thấy ở đâu cũng vậy miễn sao mình thấy vui là được. Như tôi bây giờ, tôi thấy mình sống rất vui và thi vị”.

Gầm cầu Sài Gòn: Chốn 'sám hối' của anh ra tù, 'bến đợi' của chị xa quê
Dưới gầm một số cây cầu tại TP.HCM là cuộc sống của những phận đời với nhiều hoàn cảnh trái ngược.
" alt=""/>Người đàn ông bỏ nhà Sài Gòn ra sống gầm cầu: Ở đây sướng hơn phòng máy lạnh
“Khô cằn” sự sống, khóc cạn nước mắtNgồi co ro dưới gốc cây sau nhiều giờ rong ruổi tìm đứa con mất tích, bà Lê Thị Bé (58 tuổi, quê Vĩnh Long) bật điện thoại xem lại hình con rồi bật khóc. Suốt 6 năm qua, bà vẫn nhìn ảnh con rồi khóc nức nở như thế.
Bà khóc nhiều đến nỗi viêm giác mạc, đôi mắt mờ đục, lúc nào cũng đỏ hoe. Bà nói, bà đang đi tìm đứa con trai tên Nguyễn Huyền Anh (24 tuổi) mất tích 6 năm nay.
Bà kể, năm 2014, Huyền Anh bỏ nhà lên TP.HCM tìm việc làm. Lo con còn nhỏ dại, bà bắt xe lên tìm. Đến nơi, bà thấy con làm bảo vệ, có thu nhập nên yên tâm trở về quê.
 |
Bà Bé trên một con đường tại TP.HCM để tìm đứa con trai mất tích không rõ lý do. |
Khi con đủ tuổi đi nghĩa vụ quân sự, bà Bé gọi Huyền Anh về địa phương khám sức khỏe.
“Tôi còn nhớ, sáng 19/3/2014, tôi gọi điện thoại để động viên nó về nhà. Nghe tôi nói, nó vui vẻ hứa: "Chiều nay con về". Nào ngờ, đến chiều, tôi gọi lại thì không liên lạc được nữa. Suốt 6 năm nay, tôi không thể liên lạc và cũng không có tin tức gì của nó”, bà Bé kể.
Từ ngày con mất tích, bà Bé đi tìm khắp nơi. Từ Vĩnh Long, bà một mình bắt xe lên TP.HCM, đến những nơi Huyền Anh từng làm việc để hỏi thăm. Thế nhưng, mọi nỗ lực của bà đều đi vào ngõ cụt.
 |
Suốt 6 năm qua, bà Bé luôn khóc mỗi khi kể về đứa con trai tên Nguyễn Huyền Anh. |
Không tìm thấy con ngoài đời thực, bà nhờ đến niềm tin tâm linh. Ai chỉ gì bà làm nấy miễn sao có tin về con trai. Bà sụt sịt kể: “Có người nói con tôi chết rồi. Nghe vậy, tôi ngã quỵ, suy sụp. Tôi chỉ biết khóc, khóc nhiều lắm. Tôi khóc vì không còn cách nào khác để giải tỏa nỗi nhớ con, nỗi đau mất con”.
“Thế nhưng, cũng có người nói con tôi còn sống. Họ còn quả quyết: "Tết nó sẽ về". Thế là từ 20 tháng Chạp, tôi đã trông ngóng nó đến không ngủ được. Tôi cứ thức chờ nó về như thế đến mùng 10 Tết mới thôi”, bà kể thêm.
Suốt khoảng thời gian ấy, bà bần thần như người mất hồn, ngồi nhìn ra đường lớn. Ai đi ngang, bà cũng chạy ra xem có phải Huyền Anh về không rồi lại thất thểu đi vào.
“Tôi nhớ nó lắm. Sáu cái Tết rồi, lúc nào tôi cũng hy vọng con trở về rồi khóc một mình. Càng nhớ, tôi càng đau đớn”, bà Bé vừa nói vừa mở ba lô, lấy ra cái chăn bị thủng một mảng lớn đưa cho chúng tôi xem.
 |
Suốt hành trình tìm con, bà luôn mang theo chiếc chăn bị cháy thủng một mảng này. Đây là vật kỷ niệm duy nhất của Huyền Anh. |
Bà nói, đây là tấm chăn Huyền Anh làm cháy lúc ủi bộ quần áo bị ướt mưa. Bây giờ, đối với bà, tấm chăn trở thành vật kỷ niệm duy nhất của đứa con đang mất tích một cách khó hiểu.
Còn hơi thở là còn đi tìm
Trong nước mắt, bà Bé kể: “Lúc đó khổ quá, mỗi đứa con tôi chỉ có 2 bộ đồ. Mưa ướt, Huyền Anh định ủi bộ đồ cho khô để đi học. Em bất cẩn làm cháy quần áo, thủng luôn cái chăn”.
“Bây giờ nhớ con, tôi chỉ biết ôm cái chăn cháy một mảng này. Tôi luôn mang nó bên mình, đi đâu cũng đem nó theo. Tôi không vá, để vậy làm kỷ niệm. Mỗi lần thấy nó, tôi lại nhớ con. Không biết giờ nó ở phương trời nào, sống chết ra sao”, bà Bé khóc nức nở, nói.
Được biết, lần cuối bà Bé và Huyền Anh gặp nhau là lúc bà dẫn con đi làm giấy khai sinh. Bà kể: “Nó trốn lên TP.HCM làm được 2 năm thì về nhà cùng tôi đi làm giấy khai sinh. Lúc đó, tôi nói: “Con đừng đi xa mẹ nha”. Nghe vậy nó ừ. Vậy mà…”.
 |
Bà Bé giới thiệu giấy khai sinh của con trai. |
Bà tâm sự, suốt 6 năm qua, bà luôn sống trong sự dằn vặt bản thân. Bởi, bà nghĩ rằng, chỉ vì bà nuôi vịt chạy đồng, nay đây mai đó nên không thể gần gũi, chăm sóc con. Vì quá khổ, con bà mới phải nghỉ học, lăn vào đời để rồi mất tích không rõ lý do.
Bà nói: “Lúc đó, gia đình tôi khổ lắm. Nhiều lúc đi lùa vịt mà tôi không có cơm để ăn. Tôi phải nhặt từng bông lúa sót, mò cua, bắt ốc lo cho con. Khổ quá nên con tôi nghỉ học. Có lần, Huyền Anh nói với tôi: “Mai này lớn, con phải đi xa mới làm nên sự nghiệp””.
“Khi nó thấy dưới sông có chiếc xà lan, nó cũng nhìn tôi nói: “Mai này, con làm ra tiền, con mua cho mẹ một chiếc như thế để mẹ cho người ta thuê lấy tiền ăn, khỏi nuôi vịt nữa”. Tôi lùa vịt đi xa, ở nhà không ai chăm lo, các con đói khổ nên nó mới nghe lời người ta, bỏ nhà lên thành phố”, bà tâm sự trong nước mắt.
 |
Hình ảnh Huyền Anh trước khi mất tích bí ẩn. |
Thế nên, sau khi đã trả hết nợ nần, bà nhất quyết đi tìm Huyền Anh, đứa con duy nhất chưa được bà lo lắng vẹn toàn. Sáu năm tìm con, bà Bé già xọm đi, tóc bạc hết nửa đầu. Mới đây, bà bị viêm giác mạc, thoái hóa cột sống, sạn thận…
Thế nhưng, bà vẫn quyết đi tìm con dù đó là hành trình vô vọng. Trong khi đó, bệnh tật, tuổi tác đang làm hành trình ấy chậm lại từng ngày.
“Cách đây mấy tháng, tôi nằm mơ thấy Huyền Anh. Nó ở đằng xa. Tôi gọi nó nhưng nó không lại phía tôi mà nói: “Con mắc đi xa rồi mẹ ơi”. Tôi giật mình thức dậy rồi khóc suốt đêm. Giá mà có người biết con tôi ở đâu, dù xa cách mấy tôi cũng đến tìm. Còn hơi thở là tôi còn đi tìm”, bà Bé bật khóc nói.
Bà Lê Thị Bé cho biết, đầu tuần tới, bà sẽ đến tỉnh Đồng Nai tìm con trai. Bà cũng đã trình báo việc Huyền Anh mất tích bí ẩn đến cơ quan chức năng địa phương. Thông qua các cơ quan báo chí, bà rất mong nhận được thông tin con trai mình từ người dân qua số điện thoại: 0706.602.163. |

Chồng không cho tiền mua sắm, vợ trẻ vứt xe ở rìa sông, mất tích 40 ngày
Sau 40 ngày mất tích, người phụ nữ trẻ đột nhiên xuất hiện và tiết lộ bất ngờ về vụ tai nạn trong đêm.
" alt=""/>Người mẹ miền Tây khóc cạn nước mắt tìm con mất tích suốt 6 năm