Vừa qua dư luận nổi lên tranh cãi xung quanh vụ việc cô giáo của một trường THCS ở Thường Tín (Hà Nội) bắt học sinh quỳ trước bục giảng trong giờ học vì vi phạm quy định. Hình phạt đó bị phản ứng khá dữ dội từ các phụ huynh,àithơvềvụphạthọcsinhquỳkhiếnchúngtasuyngẫlịch thi đấu việt nam khiến dư luận đặt ra câu hỏi liệu có nên sử dụng những hình phạt học sinh thời xưa như vậy. Mặc dù vậy trong vụ việc này không ít ý kiến cũng được nêu ra để ủng hộ giáo viên nghiêm khắc với học sinh, và cho rằng không thể quy kết đó là hà khắc mà khiến các thầy cô không còn quyền hạn gì trong môi trường giáo dục học đường. Thực tế trong cuộc thăm dò phản ứng của dư luận trên báo VietNamNet về việc "Giáo viên có nên phạt học sinh bằng cách quỳ?", kết quả tính đến 15h ngày 14/5/2019 là có đến 85,22% đồng ý và 14,78% không đồng ý. Từ đó có thể thấy sự ủng hộ dành cho cô giáo trong vụ việc vừa qua là khá lớn. Sau vụ việc thì cô giáo cũng bị đình chỉ 1 tuần. Nhưng quan trọng là cộng đồng và những người làm giáo dục chắc hẳn sẽ phải tiếp tục tìm ra những quy định, quy chuẩn và mức độ đúng trong xử phạt học sinh để những hình thức xử phạt không làm tổn hại như trong nhiều trường hợp mà vẫn mang tính răn đe cần thiết. Trên mạng xã hội, nhiều người đã lên tiếng bằng những vần thơ đáng suy ngẫm về sự thay đổi trong nhìn nhận vai trò người thầy và về sự nghiêm khắc cần thiết không thể xem nhẹ. ICTnews sẽ tập hợp lại ở phía cuối bài để tất cả cùng tham khảo. Bài thơ về vụ phạt học sinh quỳ khiến chúng ta suy ngẫmBài thơ của các nhà giáo Nghề của mình lạ lắm phải không em? Khi trò hư phạt quỳ là xâm phạm Nghề của mình bỗng trở thành nghề tạm Nhìn niêu cơm vô cảm với chính mình. Nghề của mình xã hội đã lặng thinh Chỉ có phụ huynh là ùn ùn lên tiếng Khi chúa con phải quỳ vì làm biếng Vì tật hư, thói xấu của riêng mình. Nhớ ngày xưa anh học lớp cùng em Nhìn củ khoai anh thụt thò trong cặp Em vì đói vô tình thành kẻ trộm Cô giáo phạt quỳ em nước mắt rưng rưng. Nhớ có lần em sửa điểm giúp anh Để chiều về anh không bị ba đánh Ai ngờ bị thằng bàn trên nó mách Cô giáo hiền nện mấy thước mông em. Cũng từ ấy anh và em lớn lên Trở thành người biết tôn trọng phải trái Xưa con trẻ không biết mình vụng dại Cái thước cô thầy kéo lại cả thanh xuân. Còn bây giờ sao nghề quá mong manh Học trò sai chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở |