Truyện Dùng Cả Đời Để Quên
Lúc ấy,ệnDùngCảĐờiĐểQuêlịch thi đấu u20 việt nam anh đang ngồi giữa một đống rác, vẻ mặt hoang mang. Trang phục cổ quái, lại thêm bụi bẩn, khiến không còn nhận ra màu sắc của trang phục nữa. Mặt mày lem nhem. Đầu đội mũ da, phía sau tết tóc đuôi sam dài.
Ôi, đóng phim thời Thanh sao? Đấy là phản ứng đầu tiên của tôi. “Này, anh vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi.
Anh hoang mang nhìn tôi, cúi đầu, không nói gì.
Tôi vò vò tóc, gặp phải một người câm sao?
“Anh ngồi trong đó làm gì vậy?” Tôi không từ bỏ tiếp tục hỏi.
Anh vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Tôi bĩu bĩu môi, nếu không phải vừa rồi lão đạo sĩ nói với tôi rằng người đầu tiên tôi gặp khi vừa bước ra khỏi cửa chính là cứu tinh hóa giải tai nạn cho tôi, tôi cũng chẳng buồn bận tâm.
“Anh đứng dậy xem nào!” Tôi tốt bụng kéo anh, anh hất tay tôi ra, tức giận trừng mắt lườm tôi một cái.
Hình như không phải bị câm, mà là bị mất trí, tôi tức tối nghĩ. Đạo sĩ kia không phải đang trêu mình đấy chứ. Tôi bắt đầu dao động.
Lúc này, tôi nghe thấy “ục” một tiếng, hình như là bụng “ai đó” đang kêu réo. Tôi vừa ăn cơm, vậy âm thanh ấy hiển nhiên không phải là từ bụng tôi phát ra.
Vậy là…..là anh? Tôi liếc nhìn anh một cái, thấy anh đang chăm chú quan sát mình.
Ánh mắt lạnh lùng, khiến toàn thân tôi run lên, vô thức đứng thẳng lưng, còn tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm nữa.
“Hừ!” Cuối cùng anh cũng đã chịu mở miệng. “Con gái mà ăn mặc thế này, đồi phong bại tục!”
Tôi bị anh nói xém chút nữa thì bắt đầu nghi ngờ khả năng thẩm mĩ của mình, cúi đầu nhìn lại mình một lượt.
Một chiếc áo len bó sát người, cổ trễ, vì để tránh cảm lạnh còn quàng một chiếc khăn rất dày, váy ngắn quần tất, khoác thêm áo choàng dài, phối với đôi giầy cao gót mũi nhọn.
Xì, có chỗ nào là không đoan trang đâu? “Đây là mốt của năm nay, anh thì biết gì chứ?” Tôi nổi cáu.
Anh không nhìn tôi nữa, chỉ điềm đạm nói: “Cô có gì ăn không?”
“Có!” Tôi trả lời rất tự nhiên, đồng thời lấy từ trong túi ra một thanh sôcôla Dove đưa cho anh, sau đó mới ngẩn người, tại sao tôi lại phải nghe lời, anh là cái gì mà dám cao giọng kiêu căng, ăn nói như đang sai phái kẻ hầu dưới chân mình thế!
Anh khó khăn bóc vỏ thanh kẹo, cắn một miếng, chau mày, “Ngọt quá!”
“…” Tôi nhịn.
“Khó ăn lại không đỡ đói.” Sau khi nếm thêm miếng nữa, anh mới từ từ thở ra lời đánh giá.
“Vậy sao anh còn ăn?” Tôi không thể nào nhịn hơn được nữa.
Anh mỉm cười, “Tôi không bao giờ lãng phí.”
Tôi: “…”
Anh nhanh chóng ăn nốt phần còn lại, có thể thấy anh đói tới mức nào, nhưng động tác lại vẫn rất nho nhã. Anh đưa trả tôi vỏ kẹo, “Còn nữa không?”
“Hết rồi!” Tôi cảm thấy mình đã bị điên, tự nhiên lại đứng trong gió rét để tiến hành “hỏi đáp” với một người mắc bệnh thần kinh.
“Ồ!” Anh nói, lại ngồi xuống.
Nhớ tới những lời của lão đạo sĩ, tôi đập đập trán, cố gắng mấy lần mới lên tiếng, “Tôi đưa anh đi ăn cơm.”
Đợi rất lâu, anh mới khe khẽ “ờ” một tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, như thể đang nể mặt tôi lắm vậy.
Khóe miệng tôi giật giật, cố gắng kìm nén hành động trợn mắt lườm.
Anh đi trước, tôi để ý thấy anh mặc một chiếc trường bào màu xanh thẫm, giầy màu đen, hai tay chắp sau lưng, bước chân vững chắc mạnh mẽ.
Thấy tôi ngẩn ra, anh quay đầu, nhướn mày, “Đi trước dẫn đường.”
Tôi khóc không được cười chẳng xong, anh còn sai khiến tôi như nha đầu của mình nữa.
Bực bội thì bực bội, nhưng tôi cũng không dám đắc tội với anh. Vị đạo sĩ đã nói, người có thể hóa giải được tai nạn đổ máu của tôi chỉ có thể là người lạ đầu tiên mà tôi gặp khi ra khỏi cửa, mà bây giờ, vận mệnh nửa cuộc đời còn lại của tôi lại phụ thuộc vào anh, tôi có thể không lo được không?
“Anh… muốn ăn gì?” Tôi tốt bụng hỏi.
Anh ra vẻ suy tư, tôi bắt đầu hối hận vì mình đã lắm lời, thật sợ nếu anh buột miệng nói ra những từ đại loại như “chân gấu”, “Gan phượng”, …
“Lẩu đi!” Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ông trời vẫn còn thương tôi.
Tôi đưa anh đến quán lẩu Tiểu Phì Dương[1], nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại ở ngay cửa.
[1] Chuỗi cửa hàng lẩu dê lớn nhất Trung Quốc.
Đúng như dự liệu, tôi đã nghĩ ra đối sách.
“Tiểu thư, vị này trang phục không chỉnh tề, sợ sẽ ảnh hưởng tới việc dùng bữa của những vị khách khác, hai vị nên đến chỗ khác đi.”
Tôi cười hi hi rồi nói, “Mã nhân viên của anh là bao nhiêu?”
Anh ta sững lại: “Tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ đi làm thuê thôi.”
“Tôi không làm khó anh, chúng tôi sẽ đi ngay, chỉ là tôi sẽ nhớ mã nhân viên của anh, cứ cách vài ngày sẽ kiện một lần, anh khiến tôi không vui, tôi cũng sẽ không cho anh được thoải mái.” Tôi điềm đạm nói, khóe miệng cong lên cười.
Nhân viên phục vụ do dự một lát, rồi nói với giọng không cam tâm tình nguyện: “Mời hai vị vào.”
Suốt quãng thời gian đó, người kia không nói không rằng, chỉ đến khi ngồi vào ghế, mới liếc tôi một cái đầy ẩn ý và cười.
Tôi liên tục thở dài trong lòng, anh chàng phục vụ đáng thương, tôi không định đấu với anh ta, anh ta chỉ nói người này “trang phục không chỉnh tề” cũng là đã nể mặt tôi lắm rồi.
“Anh gọi món đi!” Tôi đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt anh.
Anh liếc mắt nhìn vài giây, nhíu mày lại, đẩy trả tôi: “Cô gọi đi!”
Cũng được, như thế tôi sẽ kiểm soát được túi tiền của mình. Không phải tôi keo kiệt, nhưng tôi đã ăn no rồi mới ra ngoài, vô duyên vô cớ mời một người không quen biết đi ăn, huống hồ, tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của cả dân tộc, tôi phải kế thừa.
Tôi cười hắc hắc, liền cố gắng khoanh vùng tìm những món ăn có giá tương đối rẻ, thịt dê thịt bò gọi cho có lệ thôi.
Sau khi đồ ăn được mang lên, anh cũng chẳng phàn nàn gì.
Đầu tiên cầm cốc bia trên bát uống ực một hớp rồi chau mày nhổ ra: “Mùi vị của thứ nước này thật kì quái.”
Các vị khách ở những bàn xung quanh đều quay sang nhìn anh như nhìn quái vật.
Tôi vội nói: “Vậy anh uống trà đi!”
Anh nho nhã gắp thức ăn, rồi ngửa cổ, uống một hớp trà nhài loại rẻ tiền.
“Mùi vị thế nào?” Tôi hỏi.
“Chẳng ra sao cả” Anh vẫn cầm đũa trên tay.
Tôi khẽ cười: “Tôi thấy anh ăn rất hào hứng.”
“Miễn cưỡng thôi.”
Rõ ràng là được lợi còn tỏ vẻ, tôi dở khóc dở cười.
Tôi nhìn bộ trang phục kì dị trên người anh, trề môi: “Anh thích Cosplay?”
“Cái gì?” Anh hỏi lại vẻ không hiểu, xem ra không giống giả vờ.
Tôi cũng không giải thích gì thêm.
“Ăn no chưa?”
“Ừm!”
Tôi gọi phục vụ tới thanh toán, vẻ mặt anh ta rõ ràng là nhẹ hẳn đi.
Ra khỏi quán lẩu, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Vị đạo sĩ xem cho tôi chỉ đưa ra lời khuyên, song lại không nói cho tôi biết tiếp theo phải làm gì? Không thể bắt tôi một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ đi theo anh được.
Đang đau đầu, anh nặng nề đẩy tôi một cái: “Cẩn thận!”
Một chậu hoa rất to từ trên trời rơi xuống, “hạ cánh” ngay chỗ tôi vừa đứng.
Tôi trợn mắt há mồm, anh quả nhiên là cứu tinh của tôi.
“Không sao chứ?” Anh điềm đạm hỏi.
Tôi không nói được gì, túm chặt lấy tay áo anh, thở dốc sợ hãi.
Anh thản nhiên hất tay tôi ra, “Đa tạ sự khoản đãi của cô nương, tôi cũng phải đi rồi.”
Tôi cuống lên: “Anh định đi đâu?”
Anh quay hẳn người lại nhìn tôi: “Về nơi mà tôi nên về.”
Tôi bóp trán, định đánh đố tôi, không biết bổn cô nương đây dốt nhất là môn ấy sao? Tôi vừa nghĩ đối sách vừa thăm dò hỏi: “Vậy tối nay anh ở đâu?”
Anh im lặng.
Nhân cơ hội đó, tôi nói tiếp: “Hay là tạm thời ở lại chỗ tôi đi, lúc nào muốn, anh có thể đi, tôi không cản.”
“Cô nam quả nữ, thế còn ra thể thống gì!” Anh nghiêm khắc đáp.
Tôi há miệng mắc quai, gặp phải ông già khốt ta bít rồi, tôi lại không phải là đối thủ.
Anh chầm chậm đi về phía trước.
Tôi trầm mặc theo sau.
Khả năng nhớ đường của anh rất khá, trước đó tôi đưa anh đi qua hết đường to ngõ nhỏ, rẽ bảy tám con phố mới đến quán lẩu dê, ngay cả tôi còn thấy đầu óc quay cuồng, vậy mà bây giờ anh dễ dàng đưa tôi quay về chỗ thùng rác ban đầu.
Anh thản nhiên vén áo ngồi xuống.
Tôi không muốn dây bẩn, nên cứ đứng nghệt ra một bên, cắn chặt môi dưới.
Rất lâu sau, khi kết thúc cảnh mắt bé mắt lớn nhìn nhau, anh đột nhiên hỏi: “Quý tính của cô nương?”
Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: “Tôi họ Niên”
“Ồ!” Anh thốt lên rồi im lặng không nói gì nữa.
Tôi tò mò hỏi: “Anh vẫn ở đây à?”
“Đúng thế, dù ban ngày đi đâu chăng nữa, tối nào tôi cũng phải quay về đây.” Đây dường như là câu dài nhất mà anh nói.
“Đây là nơi mà anh nên quay về ư?” Tôi nói như không thể tin được.
“Tôi đi ra từ đây, có lẽ cũng có thể quay về được từ đây.” Anh cúi đầu trầm ngâm.
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, không hiểu lắm những gì anh nói, nhưng lại không muốn để anh biết.
Không biết vì sao, rõ ràng quần áo anh bẩn thỉu rách rưới, bộ dạng nhếch nhác chán nản, nhưng lại gây cho tôi cảm giác rất căng thẳng.
Muốn thuyết phục một người như thế này, e rằng không dễ.
Đúng lúc tôi đang lung túng không biết bắt đầu từ đâu, thì anh nói: “Nếu tôi theo cô về, cô có thể tìm cho tôi một công việc không?”
Hai mắt tôi sáng lên, tôi vội nói: “Không vấn đề.”
“Vậy đi thôi!” Anh đột nhiên thay đổi thái độ, khiến tôi có chút không thích ứng kịp.
“Hối hận rồi?” Anh nhướn mày nhìn tôi.
“Đương nhiên là không.” Nếu nói ban đầu tôi còn có chút nghi ngờ lời của vị đạo sĩ kia, sau sự việc cái chậu hoa, tôi đã hoàn toàn tin tưởng lời ông ta. Vì nghĩ cho cái mạng này, tôi không thể không đưa anh về.
Lên taxi, tôi đọc địa chỉ, rồi ngồi ôm túi suy nghĩ về hành động điên khùng của mình.
Nếu để mẫu thân đại nhân biết tôi đưa một người đàn ông về nhà, hơn nữa lại còn là một người đàn ông lạ vừa mới quen chưa được hai tiếng đồng hồ, có lẽ bà sẽ lập tức lao đến mà ăn tươi nuốt sống tôi.
(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Nhận định, soi kèo Barcelona vs Betis, 3h00 ngày 16/1: Đang đà hưng phấn
(Theo Pháp luật TP.HCM)
" alt="TP.HCM công bố điểm chuẩn lớp 10" />- - Trong buổi đấu giá từ thiện, Hoa hậu Phu nhân Thế giới người Việt 2012 Thu Hoài đã bỏ ra 6.000 USD để mua một chiếc đồng hồ cao cấp.Hà Hồ thanh lịch, đẹp hút hồn trên đất Pháp" alt="Chi Bảo quyên góp được 1,4 tỷ đồng để mổ tim cho trẻ em miền Trung" />
- - Người đẹp Á hậu Điện ảnh chia sẻ đã gặp rất nhiều khó khăn sau khi chia tay chồng và quyết định ra khỏi nhà.Chồng ngoại tình rồi đòi ly hôn, nữ diễn viên 39 tuổi nuôi ba con" alt="Dương Cẩm Lynh: 'Tôi chia tay chồng không phải vì người thứ 3'" />
- - Bộ GD- ĐT chưa công bố 6 môn thi tốt nghiệp THPT như một số website vừa đưalên mạng - phó Cục trưởng Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng (Bộ GD-ĐT) TrầnVăn Kiên khẳng định sáng nay (24/3).
Chiều qua, xuất hiện website giả giao diện báo mạng VnExpress, có địa chỉ ledaiphat.com, đăng tải nội dung “BộGD-ĐT đã quyết định chính thức 6 môn thi tốt nghiệp năm 2013” khiến dư luận hếtsức chú ý.
" alt="Bác tin đồn '6 môn thi tốt nghiệp 2013'" />Website giả mạo trang báo VnExpress đưa tin công bố 6 môn thi tốt nghiệp THPT hiện không truy cập được Những dòng chữ Trung Quốc trên tấm sa thạch cổ
Bức ảnh được lan truyền trên mạng được đăng tải bởi một người dùng có nick name “Kongyouwuyi”. Trên bức ảnh có thể nhìn thấy những chữ tượng hình Trung Quốc được viết lên một sa thạch chạm khắc tinh tế ở bờ Đông sông Nile. Tấm sa thạch này đã hơn 3.000 năm tuổi.
“Dòng chữ Trung Quốc viết trên đó có nghĩa là ‘Ding Jinhao đã đến đây’. Đây là giây phút đau buồn và xấu hổ nhất mà tôi từng có khi tới thăm Ai Cập. Tôi đã xin lỗi hướng dẫn viên du lịch địa phương – người đã an ủi tôi và nói rằng đó không phải là lỗi của tôi. Thậm chí, anh ta còn nói lẽ ra hướng dẫn viên phải có trách nhiệm ngăn chặn những hành động như thế này” – Kongyouwuyi nói.
Bức ảnh đã được gửi đi tới hơn 90.000 lần và khiến dư luận phẫn nộ. Cậu bé 15 tuổi nhanh chóng trở thành đề tài “nóng” nhất trên trang mạng Weibo nổi tiếng của Trung Quốc.
Cuộc tìm kiếm kẻ phá hoại di tích lịch sử đã xác định được thủ phạm là Ding, hiện đang học cấp 2 ở Nam Kinh. Nhiều người thậm chí còn xác định được cả ngày sinh, thậm chí là trường tiểu học cậu bé từng học. Sự việc khiến trang web của trường bị “hack” hôm 26/5. Những ai truy cập vào trang web trường này đều đọc được một tin nhắn với nội dung ‘Ding đã tới đây’.
Hôm 27/5, bố mẹ Ding đã liên lạc với giới truyền thông địa phương và xin lỗi về hành động của cậu con trai. Họ thừa nhận đã không dạy dỗ con đúng cách và mong dư luận cho cậu một cơ hội.
“Thằng bé biết chuyện này từ hôm 26/5 và đã khóc suốt đêm. Nó phải né tránh vì các phóng viên kéo đến nhà để phỏng vấn” – một phóng viên duy nhất tiếp xúc được với bố mẹ Ding cho biết. Hiện tại, gia đình đang từ chối nói chuyện với giới truyền thông.
Bà mẹ cho biết khi viết bậy lên di tích, cậu con trai vẫn còn nhỏ tuổi. “Ở trường, thằng bé có thành tích học tập tốt nhưng hơi hướng nội. Hiện tại, có quá nhiều áp lực với con trai tôi” – ông bố cho biết và mong dư luận không làm ảnh hướng tới việc học tập và cuộc sống của cậu.
Ông Gu Xiaoming – giảng viên Khoa Quản lý du lịch, ĐH Fudan cho rằng bố mẹ cậu đã nhận trách nhiệm bằng cách lên tiếng xin lỗi và việc săn lùng cậu bé để trừng phạt là quá khắc nghiệt.
“Không riêng gì Ding mà nhiều khách du lịch cũng đã từng viết bậy lên di tích. Nhưng vì cậu bé vẫn ở tuổi vị thành niên nên hãy đưa ra những biện pháp giáo dục thay vì chỉ trích” – ông Gu nói.
Đây không phải là trường hợp viết bậy lên di tích lần đầu tiên mà khách du lịch Trung Quốc gây ra khiến báo chí xôn xao. Năm 2009, một người đàn ông tới từ Thường Châu, Giang Tô cũng bị phát hiện viết tên và quê quán lên một di tích ở Đài Loan.
Nguyễn Thảo(Theo Global Times)
" alt="Nam sinh viết bậy lên di tích Ai Cập bị săn lùng" />Bàn ghế bừa bãi sau vụ đột nhập Nước tràn vào các phòng học Chữ "ngôi trường chết chóc" được viết trên một con đường Nước làm hỏng các thiết bị điện Nước lênh láng ngoài hành lang Học sinh đang dọn dẹp lại đống hỗn loạn Nguyễn Thảo(Theo Stomp)
" alt="Nữ sinh bắt chước truyện tranh phá trường" />
- ·Nhận định, soi kèo Ajman Club vs Al Ain, 20h05 ngày 15/1: Đối thủ kỵ giơ
- ·Hội thảo du học Học viện HTMi, Thụy Sĩ
- ·HS Nguyễn Hiền 'phản pháo' việc xé đề cương môn Sử
- ·Hơn 70% học sinh đã thay đổi thói quen sử dụng tiền
- ·Nhận định, soi kèo Al Jabalain vs Al Batin, 19h45 ngày 16/1: Cửa trên ‘tạch’
- ·Sau tin đồn chia tay, Khánh Thi muốn sinh con thứ 3 với chồng kém 12 tuổi
- ·Kính thưa ai trước?
- ·Gặp gỡ đại diện các trường ĐH nổi tiếng Anh Quốc
- ·Nhận định, soi kèo Marseille vs Lille OSC, 03h10 ngày 15/1: Vé đi tiếp cho chủ nhà
- ·Diễn viên Thu Quỳnh: 'Rồi mình cũng phải yêu ai đó'
Từ các video dạy phát âm chuẩn, từ vựng tiếng Anh theo những chủ đề quen thuộc; đến hướng dẫn học theo sách giáo khoa; thí nghiệm khoa học vui nhộn hay hoạt động thủ công sáng tạo, mỗi video đều được thiết kế sinh động, gần gũi, phù hợp với thị hiếu các em nhỏ. Nhờ vậy, trẻ không chỉ học tiếng Anh một cách tự nhiên, mọi lúc mọi nơi, mà còn ứng dụng linh hoạt vào cuộc sống, mở ra hành trình chinh phục ngôn ngữ với niềm say mê và ý nghĩa.
Với nỗ lực không ngừng kiến tạo giá trị tích cực, BingGo Leaders đã chinh phục cột mốc nút kim cương, ghi nhận hơn 10 triệu người theo dõi trên toàn cầu, đồng thời vào "Top 21 kênh Youtube uy tín trên thế giới" theo SocialBlade - nền tảng thống kê, phân tích các trang mạng xã hội. Đây là thành tựu khẳng định vị thế của BingGo Leaders - trung tâm tiếng Anh trẻ em hàng đầu Việt Nam.
Trung tâm được phụ huynh tin tưởng
BingGo Leaders là đơn vị đào tạo thuộc HBR Holdings - Hệ sinh thái giáo dục gồm nhiều thương hiệu uy tín với gần 15 năm kinh nghiệm như: tiếng Anh giao tiếp Langmaster, hệ thống luyện thi IELTS LangGo… Với chất lượng đào tạo vượt trội, trung tâm được nhiều bậc phụ huynh "chọn mặt gửi vàng" để giúp con trẻ phát triển toàn diện về ngôn ngữ và tư duy ngay từ những năm đầu đời.
Hiểu rằng, mỗi học viên nhí đều có cá tính, sở thích và cách tiếp thu riêng, BingGo đã không ngừng nỗ lực, sáng tạo, đổi mới để mang đến môi trường học tập phù hợp với từng bạn nhỏ. Trung tâm ứng dụng nhiều phương pháp giáo dục hiện đại như: ELC (Học qua trải nghiệm), PBL (Học qua dự án), kết hợp cùng những hoạt động thủ công, thuyết trình thú vị.
Từng bài học không chỉ được thiết kế để kích thích sự tò mò, khơi dậy hứng thú mà còn giúp trẻ tiếp cận tiếng Anh một cách tự nhiên, hiệu quả. BingGo Leaders tin rằng, khi trẻ được tiếp thu theo cách phù hợp với chính mình, tiếng Anh không còn là môn học mà trở thành hành trình khám phá đầy cảm hứng, giúp các em tự tin tỏa sáng và phát triển toàn diện.
- - Phạm Diệu Thúy tố chồng không những không trả số tiền cô vay giúp mà còn gây chuyện tại nhà bố mẹ vợ tại Quảng Ninh.Những lần sao Việt đóng giả Hoài Linh khiến khán giả không nhịn được cười" alt="Vợ ba Hiệp Gà tố chồng nhờ vay 150 triệu rồi 'cò quay' không trả" />
- - Sáng 20/3, tại Hà Nội - Hội nghị Hội đồng Bộ trưởng Giáo dục các nước Đông Nam Á lần thứ 47 (SEAMEO 47) chính thức khai mạc. Gần 400 đại biểu và khách mời tham dự.
" alt="ASEAN bàn thời sự giáo dục tại Việt Nam" />Các đại biểu tham dự Hội nghị Hội đồng Bộ trưởng Giáo dục các nước Đông Nam Á lần thứ 47 (SEAMEO 47) (Ảnh: Văn Chung)
- ·Soi kèo góc Al Okhdood vs Al Fayha, 20h55 ngày 16/1
- ·Minh Vượng: Không bệnh nặng, chẳng cô đơn, ghét hỏi chuyện yêu đương
- ·Sao Việt ngày 26/9: Sao Việt xúc động chúc phúc cho Nhã Phương
- ·700 bằng đại học sai chính tả, hiệu trưởng xin lỗi sinh viên
- ·Soi kèo phạt góc Western United vs Newcastle Jets, 13h00 ngày 17/1: Chủ nhà áp đảo
- ·Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son trả lời về sách tham khảo sai phạm
- ·Những 'nốt lặng' đáng nhớ trong ngày thi
- ·Phát minh nhựa phân hủy sinh học mới không để lại vi nhựa
- ·Nhận định, soi kèo Al Okhdood vs Al Fayha, 20h55 ngày 16/1: Cửa dưới thắng thế
- ·Từ phát ngôn 'thần đồng' đến clip xé đề cương