KDDI sẽ mang HTC đến Nhật

本文地址:http://sport.tour-time.com/news/454b599540.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo NJ Alliance vs Red Wolves, 6h00 ngày 19/3: Khó cho chủ nhà
Chồng hơn tôi 9 tuổi. Trước khi đến với tôi, anh đã có một đời vợ và có 1 con trai.
Ngày làm đám cưới với tôi, con trai anh 3 tuổi. Mẹ đứa trẻ bỏ đi nước ngoài nên tôi trở thành mẹ, chăm sóc bé suốt 5 năm nay.
Công việc của tôi là làm may còn anh làm cơ khí. Thu nhập mỗi tháng của hai vợ chồng được khoảng 13 triệu.
Ba năm nay, ngoài tiền đóng học và nuôi con riêng của anh, hai vợ chồng phải đầu tư chạy chữa để tôi có thể sinh con nên kinh tế vô cùng khó khăn.
Chính vì khó khăn nên hai vợ chồng thường xuyên cãi vã. Nhiều lần, trong cơn say, anh chửi tôi vô dụng, chỉ biết 'đốt' tiền là giỏi.
Tôi nghĩ cay đắng nên về nhà mẹ, khóc lóc. Mẹ đẻ tôi thương con, quyết định bán miếng đất ở quê, cho tôi tiền đi cấy phôi.
Sau 2 lần cấy phôi bị hỏng, tôi thành công và mang song thai. Chồng tôi ban đầu rất vui nhưng khi biết song thai là 2 bé gái, anh thờ ơ hẳn.
Gần đây, anh còn thường xuyên vắng nhà, dù công việc ở xưởng đang ít.
Tôi lo anh chơi cờ bạc nên liên tục hỏi dò bạn bè anh. Thế nhưng, tôi đã biết phán đoán của mình là sai khi con trai của anh nói rằng, cháu mới được bố dẫn đi gặp mẹ.
Mẹ cho bé rất nhiều đồ chơi và cũng cho bố nhiều tiền để mua quần áo mới cho con.
Hôm đó, tôi hỏi thẳng thì anh thú nhận, chị ta đã về nước và muốn gặp con nên anh không thể từ chối.
Tôi bảo với anh, tôi không khắt khe việc chị ấy muốn gặp thằng bé nhưng tôi không muốn anh lén lút đưa con đi mà không nói với tôi.
Anh hứa sẽ rút kinh nghiệm nhưng sau đó tôi lại phát hiện anh thường xuyên gặp chị ta. Hôm thì anh đi cùng thằng bé, cũng có hôm là anh gặp gỡ, đi ăn, uống riêng.
Tôi làm ầm ĩ với anh thì anh nổi điên, bảo tôi ích kỷ và không muốn nhìn mặt tôi nữa. Từ đó, không khí trong nhà tôi càng ngày càng căng thẳng.
Thứ 7 tuần trước, nhà anh có giỗ, tôi mang thai to nên không thể về quê. Vậy mà, anh đưa vợ cũ và đứa trẻ về quê như chưa từng có sự tồn tại của tôi.
Đứa cháu họ bên chồng bảo tôi rằng, chồng tôi có vẻ rất vui. Chị kia thì trẻ đẹp, ăn mặc lại chỉn chu. Cả 3 người lúc nào cũng đi cùng nhau như thể một gia đình hạnh phúc.
Tôi như phát điên.
Sau hôm đó, tôi gọi điện cho bố mẹ chồng trách móc. Tôi cũng gọi điện cho vợ cũ của anh và bảo rằng, nếu chị đã về, muốn nuôi con thì hãy đón thằng bé đi và đừng bao giờ gặp gỡ chồng tôi nữa...
Không biết chị ta nói gì với chồng tôi mà tối qua về nhà, anh đập phá đồ đạc. Anh bảo tôi lòng dạ xấu xa, không xứng đáng làm mẹ. Anh không muốn sống cùng người phụ nữ như tôi.
11h khuya, anh dắt tay con trai ra khỏi nhà. Tôi níu anh lại nhưng không được.
Tôi đã làm gì sai để phải chịu những hậu quả như thế này? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Chị gái của chồng gửi con nhờ bố mẹ chồng tôi nuôi, để đi bước nữa. Nay nhà chồng muốn tôi chăm sóc đứa trẻ đó.
">Người phụ nữ từ nước ngoài trở về khiến gia đình tôi tan nát
Lớn lên bên nếp nhà ở vùng ngoại ô huyện Ứng Hòa, Hà Nội, cô gái trẻ chia sẻ: “20 năm tôi có mặt trên thế gian này, điều nuối tiếc nhất của tôi là không bao giờ được nhìn rõ mặt những người tôi thương nhất. Điều hạnh phúc nhất là tôi được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, được gặp gỡ những người thầy và quen những người bạn tốt”.
Với nghị lực phi thường, cô gái đã trở thành sinh viên năm thứ 2 một trường đại học và là tác giả của một tập truyện ngắn với tên gọi “Giấc mơ nơi thiên đường”. Nhưng hành trình để đến với ngày hôm nay của em không hề dễ dàng…
Nghiêm Vũ Thu Loan |
“Thi thoảng, mình bị những đứa trẻ khác phân biệt, bị các bạn khác gọi là “con lác”, “con mù”… không muốn chơi với mình”, Loan nói.
“Buồn và chán nhưng mình là mẹ, mình cứ như vậy thì con mình cũng sẽ rất buồn. Mình cố tạo cảm giác là không có vấn đề gì để con không suy nghĩ. Dù có thế nào thì bố mẹ vẫn luôn đồng hành cùng con”, bà Vũ Thị Hương, mẹ của Thu Loan, chia sẻ.
Thu Loan cũng thừa nhận: “Mẹ thường giấu tất cả khó khăn, chỉ nói với em về niềm vui, động viên em học tập để có việc làm, có thể sống tự lập”.
Tốt nghiệp THCS, gần 10 trường THPT không nhận hồ sơ của Loan với các lý do không có trang thiết bị hỗ trợ, giáo viên chưa được đào tạo về dạy người khiếm thị…
“Em nhớ như in, mùa hè nóng trên 40 độ, mẹ em đi khắp nơi để gõ cửa, tìm trường học cho em. Khi em đi học đại học, mẹ cũng phải ra Hà Nội làm giúp việc, bán hàng, xe ôm… chỉ để ở gần con”, Loan kể.
Những nỗ lực không mệt mỏi đã giúp Loan 2 lần đạt giải trong Cuộc thi viết thư Quốc tế UPU. Em có huy chương vàng và huy chương bạc của kỳ thi thể thao cấp quốc gia… Loan cũng là sinh viên duy nhất nhận được học bổng “Chắp cánh ước mơ” của một trường đại học quốc tế.
“Mẹ em không thể chọn công việc ổn định chỉ vì muốn đồng hành cùng con. Em mong muốn một ngày nào đó, mẹ được đi mọi nơi nhưng đi vì bản thân mẹ chứ không phải đi vì công việc của con”, cô gái trẻ trăn trở.
Cô sinh viên cũng mong muốn trở thành một nhà văn, một diễn giả truyền cảm hứng cho cộng đồng.
Bởi vậy, chương trình "Điều ước thứ 7" với tên gọi “Giấc mơ nơi thiên đường” mở đầu bằng một vở nhạc kịch. Ngồi ở hàng ghế khán giả, Loan nhận ra đây là vở kịch được dựng trên truyện ngắn xuất bản vào năm 2019 của mình. “Trên 50% nội dung truyện chính là chuyện của bản thân em”, Loan nói.
Cô gái chia sẻ thêm: “Ngày nhỏ, em mong ước trở thành họa sĩ nhưng biến cố xảy ra khiến em tạm dừng chân trên con đường trở thành họa sĩ.
Khi trưởng thành, em có ý nghĩ, muốn khắc họa thế giới, mình không nhất thiết phải dùng màu sắc, mình có thể làm bằng tiếng nói, lời văn. Em muốn trở thành nhà văn hiện thực xã hội và diễn giả trong tương lai”.
![]() |
Cuốn sách của Thu Loan xuất bản năm 2019. |
Ngay tại chương trình, Thu Loan đã trở thành một diễn giả trước hàng triệu khán giả. Trong bài nói chuyện của mình, Loan nói về lòng biết ơn – một bài học con người phải học từ tấm bé.
Thu Loan nói, ngày nhỏ không được đến trường, chị gái của Loan chính là một người bạn cũng là người thầy của em. Chị không chỉ dạy về văn học, toán học mà còn dạy về lòng tri ân.
“Vì em là người khuyết tật, không được đến trường nên tự ti, cảm thấy cuộc sống không hạnh phúc. Chị đi du lịch biển về, tặng cho em gái những con sò. Ban đầu em không hứng thú với món quà trên.
Nhưng chị nói, con sò này thể hiện lòng biết ơn, em nên để nơi dễ thấy. Mỗi lần chạm vào, em hãy nghĩ đến người đem đến cho mình hạnh phúc”.
Thu Loan làm theo và trở thành cô gái lạc quan, hoạt bát hơn.
“Lời cảm ơn không chỉ là sức mạnh với người được nhận mà còn đối với người nói”, bài diễn văn của cô gái trẻ đã nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt từ khán giả trường quay.
Chị Nghiêm Thu Trang - chị gái của Loan cũng xuất hiện tại chương trình, đem lại bất ngờ cho nhân vật chính.
“Chị cũng là người khiếm thị. Chị là sứ giả của em, là người bạn đồng hành lúc em gặp gian nạn, khó khăn nhất”, Loan nói.
Bà Vũ Thị Hương - mẹ của 2 cô gái rơi nước mắt chia sẻ thêm: “Rơi vào hoàn cảnh như vậy, tôi không biết làm gì hơn là đồng hành cùng con. Tôi động viên các con, ngoài kia còn có những hoàn cảnh khó khăn hơn mình và con không được bỏ cuộc”.
Từ ước mơ mẹ có một công việc ổn định của Loan, chị Hương đã được hiệu trưởng một trường mầm non ở Hà Nội mời về làm việc, để có thêm chi phí trang trải cho cuộc sống.
Bốn năm qua, chị Lý cùng những người phụ nữ ở thôn Yến Vĩ đã cung cấp miễn phí thực phẩm để nấu cơm tặng các bệnh nhân nghèo.
">Cô gái khiếm thị viết sách, mơ trở thành diễn giả
Chúng tôi được lãnh đạo UBND xã Ngãi Hùng đưa tới nhà bà Trần Thị Nga (60 tuổi), người có con gái sở hữu chiều cao 2m.
Con gái của bà Nga là Nguyễn Thị Thanh Hoa (25 tuổi). Chiều cao vượt trội của Hoa gây ấn tượng mạnh với những ai lần đầu gặp mặt.
Bà Nga và con gái cao 2m. |
Bà Nga cho biết, Hoa là đứa con duy nhất của mình. Lúc mang thai Hoa, do gia đình khó khăn nên không có điều kiện đi khám thai.
“Lúc sinh ra nó chỉ 1,8kg. Nhưng nó dài khác thường. Bác sĩ bảo nó bị bệnh bẩm sinh, kêu tôi ráng nuôi con. Thương con nên vợ chồng tôi cũng ráng làm thuê, làm mướn để nuôi”, bà Nga nói và cho biết, vợ chồng bà đều cao chưa tới 1m7.
![]() |
Bà Nga nói, từ nhỏ con gái mình đã có chiều cao vượt trội. |
Theo lời bà Nga, 4 tuổi Hoa mới biết nói, còn chiều cao thì vượt trội bạn bè cùng trang lứa. Hoa cũng được gia đình cho đi học. Nhưng vì đau bệnh triền miên, đôi mắt nhìn không rõ chữ nên học đến lớp 5 thì Hoa nghỉ, ở nhà phụ cha mẹ làm việc nhà.
“Hồi nhỏ đi học, mấy bạn chọc em là người “khổng lồ” nên em tủi thân, buồn lắm”, Hoa lí nhí tâm sự.
Theo Hoa, chiều cao chính là nỗi bất hạnh đối với cô, khiến cô từ nhỏ đến giờ không có bạn bè. “Em chỉ chơi chung với chị em bà con xung quanh nhà chứ không có bạn bè. Em cũng chỉ ở nhà, chưa đi đâu xa”, Hoa tâm sự.
![]() |
Hoa nói, từ nhỏ đã bị bạn bè trêu chọc vì chiều cao "khủng" của mình. |
Do chiều cao vượt trội nên quần áo của Hoa, bà Nga phải ra chợ mua vải về cho thợ may.
“Quần áo may sẵn ngoài chợ không bộ nào nó mặc vừa. Dép nó mang cũng phải là dép của đàn ông mới vừa”, bà Nga nói.
Cách đây hơn 2 năm, chồng bà Nga qua đời sau cơn bạo bệnh nên một mình bà gồng gánh nuôi con.
Hàng ngày, hai mẹ con bà tước cọng lá dừa để bán cho người làm chổi. “Mỗi ký cọng lá dừa khô tước ra bán được 3.000 đồng, cọng ướt bán được 7.000 đồng/kg. Hai mẹ con tước từ sáng đến chiều cũng chỉ được 10.000 đồng tiền công”, bà nói.
Hiện tại, cuộc sống của hai mẹ con bà nhờ vào tiền trợ cấp hàng tháng của nhà nước.
![]() |
![]() |
Hàng ngày, hai mẹ con bà Nga tước cọng lá dừa bán kiếm tiền. |
Bà Nga nói, đôi khi bà cũng cảm thấy tủi thân: "Con nhà hàng xóm lớn lên đều có vợ, có chồng. Mình có đứa con duy nhất, lại là con gái nhưng nó không được bình thường như con người ta. Nó cao như người “khổng lồ”, đầu óc lại khù khờ. Bù lại nó rất hiếu thảo với tôi. Khi “trái gió trở trời” tôi bị đau bệnh thì nó chăm sóc. Giờ hai mẹ con đùm bọc nhau mà sống, chỉ sợ sau này tôi chết không ai lo cho nó... ”.
Còn Hoa vốn mang nhiều bất hạnh nên ước muốn cũng thật đơn giản: “Em chỉ ước mình có sức khoẻ, không bệnh tật để không tạo gánh nặng cho mẹ. Cũng như hàng ngày phụ mẹ tước lá dừa bán, kiếm sống”.
Phó Chủ tịch UBND xã Ngãi Hùng - ông Trương Văn Vĩnh cho biết, gia đình bà Nga thuộc diện khó khăn. Chính quyền địa phương thường xuyên vận động mạnh thường quân hỗ trợ gia đình bà.
Riêng đối với Hoa, hàng tháng đều được nhận tiền trợ cấp đối với người khuyết tật nặng là 405.000 đồng.
Trong một gia đình 3 thế hệ ở miền Tây, có nhiều người sở hữu đến 24 ngón tay, chân.
">Cô gái miền Tây khổ vì chiều cao 2m, không có bạn chơi cùng
Nhận định, soi kèo Djurgardens IF vs KuPS, 19h00 ngày 21/3: Tiếp tục gieo sầu
Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được 1 năm và hiện chưa có con. Tôi và chồng đều xuất thân nông thôn nhưng đi học đại học và đang sống ở Hà Nội.
Mỗi tuần, hai vợ chồng đều được nghỉ thứ 7, Chủ nhật nên chúng tôi thường về quê.
Bố mẹ chồng tôi rất tốt tính, niềm nở. Lần nào thấy con trai, con dâu về cũng thịt gà, thịt vịt hoặc mua bán ê hề đồ ăn để bồi dưỡng cho các con.
Bố chồng tôi lại nấu ăn ngon nên ông thường vào bếp. Tôi và mẹ chỉ loanh quanh nhặt rau, rửa chén bát, phụ cho bố.
Tuy nhiên, điều khiến tôi luôn cảm thấy không quen, thậm chí đỏ mặt mỗi lần về quê và vào bếp cùng bố đó là việc bố chồng tôi có thói quen cởi trần, mặc quần đùi rồi đứng nấu nướng.
Chồng tôi bảo, bố có thói quen này từ khi anh còn nhỏ. Thời đó, nhà anh không có bếp điện như bây giờ. Việc nấu nướng hoàn toàn trên bếp củi, bếp rơm nên rất nóng. Mỗi lần vào bếp xong, quần áo bố ướt sũng. Bố có mồ hôi dầu nên quần áo chỉ mặc một thời gian ngắn là bị mốc.
Mẹ anh kêu than nhiều. Cuối cùng, bố chọn giải pháp cởi trần, vừa cho đỡ nóng, vừa đỡ khiến áo nhanh bị hôi, mốc. Lâu dần thành quen, bây giờ bố vẫn giữ thói quen ấy dù đã gần 60 tuổi.
Tôi biết, bố xuất thân nông thôn, không suy nghĩ sâu xa. Hơn nữa, đều là người trong nhà nên bố có phần không giữ kẽ nhưng dù sao, tôi cũng là dâu mới.
Bố mẹ tôi cũng ở nông thôn nhưng ông bà là giáo viên nên tôi được dạy từ bé về cách ăn mặc chỉn chu, đứng đắn. Trong nhà tôi, không có chuyện con gái mặc quần sooc, áo dây. Con trai thì không bao giờ được cởi trần. Nếu đang mặc quần đùi, áo ba lỗ mà có khách đến thì phải vào phòng mặc ngay áo dài tay, quần dài rồi mới ra tiếp khách…
Vì thế, cảnh bố chồng mặc mỗi chiếc quần đùi đi lại trong nhà khiến tôi rất khó chịu. Tôi khuyên chồng góp ý với bố nhưng chồng bảo tôi đừng nên cầu toàn quá. Nàng dâu mới về, bố mẹ chồng không soi mói thì thôi, đằng này lại để ý bố mẹ là không nên.
Anh cũng khuyên tôi nên chấp nhận và quen dần với cách sống, sinh hoạt của nhà chồng. Còn nếu tôi vẫn giữ quan điểm của mình thì có thể, một lúc nào đó, tôi sẽ chịu thiệt thòi trong ngôi nhà mà tôi mới về làm dâu…
Anh nói nhiều khiến tôi thấy rất bức xúc. Tôi cho rằng, trước kia, khi con cái chưa lớn, chưa dựng vợ gả chồng thì bố có thể mặc thế nào tùy thích. Vì chẳng người vợ, người con nào chê trách bố, nhưng khi đã có dâu, rể - tức là những người không phải ruột thịt sống cùng thì tất cả mọi người cũng nên giữ kẽ với nhau.
Hơn nữa, việc cởi trần trước mặt mọi người là một hành động kém văn minh. Thay đổi một thói quen xấu để càng ngày càng tốt lên là việc nên làm chứ sao lại phải bảo thủ?
Vậy mà chồng tôi tức giận khiến chúng tôi cãi nhau.
Xin hỏi mọi người, tôi nói như vậy là đúng hay sai? Xin hãy phân tích giúp tôi. Tôi xin cảm ơn.
Bạn nghĩ thế nào về chuyện ăn mặc của người Việt? Hãy gửi cho chúng tôi ý kiến của bạn qua bình luận phía cuối bài hoặc gửi bài viết về email: bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến/bài viết hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn!">Cảnh đỏ mặt ở quê: Bố chồng cởi trần nấu bếp, nàng dâu nhăn nhó đứng nhặt rau
Con cái là do chúng ta sinh ta, nuôi dưỡng, dạy dỗ. Cho nên, dù con đã 30 tuổi hay 40 - 50 tuổi, thậm chí nhiều hơn, nhưng nếu các con đi nhầm đường thì cha mẹ vẫn phải có trách nhiệm nhắc nhở, dạy bảo để chúng nhìn nhận lại mình.
Hơn 20 năm trước, vợ chồng tôi vỡ nợ. Kinh tế vô cùng khó khăn. Tháng nào hai vợ chồng cũng phải vay mượn mới đủ chi tiêu các khoản trong gia đình.
Những người thân quen đều khuyên chúng tôi nên nói với con trai và gọi con về. Lúc đó, con trai tôi đang du học ở Úc. Thế nhưng, suy đi tính lại, tôi và chồng quyết định giấu con, cố vay mượn, kiếm tiền để con được học hành tới nơi tới chốn.
Nhiều người thấy chúng tôi quyết định như vậy thì thở dài, bảo chúng tôi tự làm khổ mình, sau này chắc gì đã được nhờ con.
Thấm thoắt, con cũng ra trường về nước. Lúc về, con dẫn theo một cô vợ.
Con bé người Việt, nhưng có lẽ đã xa Việt Nam lâu năm nên có cách sống khá khác biệt. Cháu không thích những cuộc gặp gỡ, trò chuyện với gia đình chồng. Chúng tôi đến chơi, cháu chỉ chào hỏi qua loa rồi vào phòng riêng chứ không niềm nở, nấu cơm nấu nước, hỏi han bố mẹ.
Cháu cũng không nể nang bố mẹ chồng khi yêu cầu chồng phải chăm sóc mình: khi thì bắt chồng xoa chân, bóp tay, khi lại buộc dây giày, giặt quần áo …
Mọi người hãy tưởng tưởng, với thế hệ của chúng tôi (năm nay ngoài 70 tuổi), chứng kiến đứa con trai mà mình đặt mọi kỳ vọng nay quỳ xuống rửa chân, buộc dây giày cho vợ thì cay đắng đến nhường nào.
Vì thế, hôm đó, sau khi chứng kiến cảnh “trái tai gai mắt” ấy, tôi đã tức giận bỏ về.
Tôi nói với chồng và gọi cho con trai mà rằng, tôi không thể chấp nhận được đứa con dâu như vậy. Nếu con không bỏ vợ thì không được gọi tôi là mẹ nữa.
Thật đau lòng, con trai đã không chọn mẹ mà cháu chọn vợ. Cháu bảo với tôi, vợ là người sinh con cho nó và sẽ sống với nó suốt phần đời còn lại, nên nếu cha mẹ không thể chấp nhận người phụ nữ mà nó đã chọn, thì nó đành mang tiếng bất hiếu.
Hôm đó, tim tôi cũng đau như có ai vừa đâm trúng. Tôi còn tự nhắc lòng mình rằng, thôi thì, tôi sẽ coi như con đã chết, để không còn nghĩ đến nó nữa.
Nhưng rồi, tôi đâu có làm được như thế. Mỗi ngày, tôi đều nghĩ đến con rồi đau khổ đến gầy mòn. Chồng tôi thấy tôi suy sụp nhưng ông ấy chỉ trầm ngâm mà không làm bất cứ việc gì để giải quyết vấn đề.
Nhiều tháng sau đó, ông ấy mới gọi con trai về và nói rằng, ông đã để cho con một khoảng thời gian khá lâu để xem con có tự hiểu ra cái chưa đúng của mình không. Nhưng ông rất tiếc, con trai đã không nghĩ ra.
Ông ấy nhẹ nhàng nói cho con về những chuyện đã xảy ra khi con đi du học, về những nỗ lực, kỳ vọng và tình yêu thương mà một người mẹ đã dành cho con…
Con trai tôi nghe xong không nói nên lời. Nhiều phút sau, cháu mới nói rằng, cháu hiểu những hy sinh của cha mẹ, nhưng cháu đã lớn, cháu cần được bố mẹ tôn trọng. Cháu cũng mong, bố mẹ sẽ hiểu cho những khác biệt về thế hệ để gia đình có thể vui vẻ, hòa thuận hơn.
Chồng tôi đồng ý với con trai. Nhưng ông ấy nhắc con, mọi sự thấu hiểu đều phải bắt nguồn từ hai phía vì không ai có thể “vỗ tay bằng một bàn”.
Sau cuộc nói chuyện với con, ông ấy bảo tôi, hãy mở rộng lòng mình, tha thứ cho con. Đồng thời, tìm cách hiểu con hơn.
Mọi người biết không, tôi cũng như nhiều người đã từng nghĩ rằng, con cái đã lớn, đã trở thành ông nọ bà kia, bằng cấp đầy mình thì cần gì bố mẹ dạy dỗ nữa. Chúng phải biết thế nào là đúng, thế nào là sai.
Thế nhưng, trường hợp nhà tôi, để có thể hóa giải mâu thuẫn, giúp con thành đạt nhưng vẫn không quên cội nguồn, không quên chữ hiếu và trách nhiệm với dòng tộc, hai vợ chồng tôi lại phải đi một hành trình dài, đầy gian khó.
Một mặt, chúng tôi phải học cách coi con dâu, con trai như bạn, tôn trọng cuộc sống riêng tư và những quan điểm khác biệt của các con…
Mặt khác, chúng tôi vẫn khéo léo dạy các con những bài học lễ nghĩa. Ngày lễ, Tết, giỗ chạp tổ tiên, chúng tôi thường gọi các con đến đông đủ, cùng làm lễ cúng, cùng ăn uống vui vầy, cùng nhắc lại những câu chuyện xưa cũ …
Con dâu tôi ban đầu không biết vào bếp, cũng không hiểu ý nghĩa của những nghi lễ … nhưng nhiều năm trôi qua, cháu đã thích nghi rất tốt.
Bây giờ, tôi thấy rất hài lòng về các con. Vì vậy, đọc bài viết Ngủ nhà con trai 1 tối, sáng sớm mẹ ra về trong nước mắt, rồi lại đọc bình luận của độc giả, tôi chỉ lo người mẹ sẽ buông tay khiến con cái càng đi sai hướng mà mẹ thì sống trong đau khổ, đến chết vẫn không giải quyết được vấn đề.
Tôi mong chị hãy bình tâm, từ từ định hướng, chỉ bảo cho con bởi chúng ta vẫn có câu: Không bao giờ là quá muộn.
Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi suy nghĩ của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn.">Du học trở về, hành động của con trai khiến mẹ tức nghẹn
Dễ dàng tiếp cận việc ly hôn hơn
Trước năm 1970, ở Mỹ, khó có chuyện ly hôn. Người vợ hoặc chồng thường phải có lỗi (ngoại tình, bạo hành, nghiện ngập…) mới khiến họ phải ly hôn.
Các cuộc ly hôn không có lỗi lần đầu tiên trở thành hợp pháp vào những năm 1950. Lúc này, các cặp vợ chồng không còn cần phải chứng minh người bạn đời có hành vi sai trái.
Đến những năm 1970, hầu như tất cả các bang của Mỹ đều có luật cho phép ly hôn không do lỗi.
Các cặp đôi có thể nói đơn giản rằng, họ không còn yêu hoặc không hợp nhau. Điều này có ảnh hưởng đáng kể đến tỷ lệ ly hôn.
Giai đoạn 1940-1965, tỷ lệ ly hôn vẫn ổn định ở mức khoảng 10 vụ ly hôn cho 1.000 phụ nữ đã kết hôn. Đến năm 1979, tỷ lệ này đã tăng gấp đôi.
Phụ nữ độc lập hơn
Trong khi luật pháp thay đổi, văn hóa cũng có nhiều biến chuyển. Phụ nữ bắt đầu tham gia lực lượng lao động, điều này mang lại cho họ sự độc lập cao hơn.
Họ có thể tự nuôi sống bản thân, vì vậy việc rời bỏ một cuộc hôn nhân không hạnh phúc là điều dễ xảy ra hơn.
Kỳ vọng cao hơn về hôn nhân
Một bài báo của Eli Finkle và các đồng nghiệp năm 2014 đã xem xét những kỳ vọng về hôn nhân đã thay đổi như thế nào trong nhiều thập kỷ và những kỳ vọng đó có thể dẫn đến ly hôn như thế nào.
Các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng, con người thường mong đợi người bạn đời của mình đáp ứng nhu cầu của họ về thu nhập, nhà cửa, an ninh và tình yêu.
Kỳ vọng về hôn nhân của các cặp đôi ngày càng tăng. Các cặp đôi mong đợi nhau trở thành người bạn tốt nhất, người cổ vũ lớn nhất, người yêu và người bạn tâm giao của họ, thay vì chia sẻ những điều đó qua các mối quan hệ khác.
Vì vậy khi bạn đời không đáp ứng được các kỳ vọng, những rạn nứt dễ xuất hiện và có thể là nguyên nhân dẫn đến sự chia tay.
Sự xuất hiện của phương tiện truyền thông xã hội
Mạng xã hội đã thay đổi hoàn toàn cách chúng ta giao tiếp và liên hệ với nhau.
Mặc dù nó có những lợi ích nhưng nghiên cứu đã chỉ ra rằng, việc sử dụng mạng xã hội ngày càng tăng dẫn đến tỷ lệ ly hôn cao hơn.
Thứ nhất, mạng xã hội làm mất nhiều thời gian của vợ/chồng bạn. Bạn dành thời gian quá nhiều cho mạng xã hội đương nhiên sẽ giảm bớt thời gian dành cho bạn đời và gia đình.
Ngoài ra, mạng xã hội là một công cụ được sử dụng khi vợ/chồng ghen tuông hoặc nghi ngờ có thể đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của nhau, tìm thêm thông tin.
Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rằng, ai đó càng rình mò bạn đời của họ, thì họ càng cảm thấy ghen tị và không tin tưởng. Thật không may, những nghi ngờ này thường khá chính xác.
Cứ mười người trưởng thành thì có một người thừa nhận, giấu tin nhắn hoặc bài đăng với bạn đời, 8% người lớn có tài khoản bí mật.
Điện thoại thông minh giúp các cặp đôi đang có mối quan hệ bất mãn dễ dàng tiếp cận với một mối quan hệ mới. Nó cũng mở ra cánh cửa kết nối với người yêu cũ.
Bất chấp tất cả những vấn đề làm tăng nguy cơ ly hôn cũng có những biện pháp để giúp tỷ lệ này giảm đi.
Các cặp vợ chồng kết hôn muộn hơn khi họ đã trưởng thành và ổn định về thu nhập, tâm sinh lý dẫn đến mối quan hệ tốt đẹp hơn. Họ cũng có con muộn hơn, điều này góp phần giúp hôn nhân thêm phần bền chặt.
Cuối cùng, không ít người trẻ chọn sống độc thân hoặc chờ đợi thời cơ thích hợp mới kết hôn.
Những yếu tố này đã giúp giảm tỷ lệ ly hôn xuống 40%, một sự khác biệt nhỏ nhưng đáng kể so với 50% vào năm 1980 tại Mỹ.
Hôn nhân là việc trọng đại cả đời người. Nhưng với nhiều cặp vợ chồng trẻ, chỉ vì tự ái cá nhân, thiếu đi sự thông cảm với người bạn đời mà họ quyết định chia tay, thậm chí chỉ sau vài tháng kết hôn.
">Vì sao phụ nữ càng độc lập tỷ lệ ly hôn ngày càng gia tăng?
Đội 584 Quảng Trị tìm kiếm hài cốt liệt sỹ tại Lào (Ảnh: Xuân Diện).
Đầu tháng 12, quá trình thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm, quy tập hài cốt liệt sỹ trên đất Lào, Đội 584 Quảng Trị cũng phát hiện 1 hài cốt liệt sỹ tại bản Tả Koi, huyện Nòng, tỉnh Savannakhet. Hài cốt được tìm thấy cùng một số di vật gồm tăng, vỏ đạn.
Trong kế hoạch tìm kiếm mùa khô 2024-2025, Đội 584 Quảng Trị đã tìm thấy 12 hài cốt tại địa bàn tỉnh này và 3 hài cốt trên đất Lào.
">Phát hiện hài cốt liệt sỹ kèm nhiều di vật trong vườn nhà dân
友情链接