Apple đã vi phạm luật lao động của bang California và bị tuyên án. Ảnh: Stock Market News Today.

Tuy vậy, khoảng thời gian chờ đợi được kiểm tra này lại gây phiền phức cho nhân viên. Các công nhân cảm thấy họ vẫn nằm dưới sự kiểm soát quá mức của Apple trong quá trình 5-20 phút đó và nên được bồi thường một khoản tiền hợp lý.

Đáp lại, Apple lập luận rằng những nhân viên có thể chọn không mang theo túi hoặc iPhone để tránh bị kiểm tra.

Apple đã thắng kiện một lần trước đó tại tòa án quận. Nhưng vụ kiện sau đó được đưa lên Tòa án Tối cao California để kháng cáo. Tại đây, các thẩm phán cho rằng những nhân viên "rõ ràng nằm dưới sự kiểm soát của Apple trong lúc chờ đợi và cả khi được kiểm tra để rời khỏi công ty".

Tòa án đã bác bỏ lập luận của Apple rằng việc mang túi xách đến nơi làm việc là lựa chọn của nhân viên và công ty không cần phải bồi thường. Ngoài ra, những thẩm phán cũng tập trung phản đối việc Apple cảm thấy nhân viên không nhất thiết phải mang theo iPhone cá nhân của họ khi đi làm.

"Sự trớ trêu và không nhất quán trong lập luận của Apple phải được ghi nhận", các thẩm phán viết. "Ý kiến cho rằng iPhone không cần thiết đối với nhân viên Apple trực tiếp mâu thuẫn với chính mô tả của người đứng đầu Apple về iPhone ". (Trong tuyên bố đó, tòa án đã tham chiếu một cuộc phỏng vấn Tim Cook năm 2017, nơi ông khẳng định rằng iPhone "rất tích hợp và không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta, bạn sẽ không nghĩ về việc rời khỏi nhà mà thiếu đi iPhone".)

Luc tui xach nhan vien, Apple phai boi thuong 60 trieu USD hinh anh 2 dims.jpg

Vụ kiện kéo dài nhiều năm kết thúc bằng việc Apple bồi thường cho những nhân viên của mình. Ảnh: Engadget.

Sau cùng, tòa án bang California quyết định rằng số tiền lương các nhân viên Apple đáng lẽ được nhận vì bị kiểm tra tư trang kể từ 25/7/2009 sẽ được công ty bồi thường đầy đủ. Theo Bloomberg,quyết định này có thể được áp dụng cho hơn 12.400 công nhân.

Vụ kiện hiện đã được đưa trở lại tòa phúc thẩm Ninth Circuit để thi hành phán quyết. Theo các đánh giá trước đó, số tiền bồi thường Apple phải bỏ ra có thể lên đến hơn 60 triệu USD. Tòa án này cũng đã đồng ý giải quyết các trường hợp tương tự của nhân viên Converse và Nike.

" />

Lục túi xách nhân viên, Apple phải bồi thường 60 triệu USD

Nhận định 2025-03-27 16:15:24 312

TheụctúixáchnhânviênApplephảibồithườngtriệgiá ngoại tệ hôm nayo phán quyết của toàn án tối cao bang California, Apple đã vi phạm luật lao động khi luôn lục soát túi xách, iPhone của các nhân viên mà không hề trả một khoản phí bồi thường nào.

Vụ việc được phanh phui và đưa ra tòa từ hơn 6 năm trước. Mỗi khi đến giờ tan làm hoặc nghỉ trưa, những nhân viên của Apple phải được kiểm tra túi xách, điện thoại và đồ dùng cá nhân nếu muốn ra khỏi công ty. Tiến trình này thường diễn ra trong vòng 5-20 phút và được thực hiện nhằm đảm bảo hàng hóa và các bí mật của Apple không bị đánh cắp và đưa ra ngoài.

Luc tui xach nhan vien, Apple phai boi thuong 60 trieu USD hinh anh 1 apple_inc_news_today.jpg

Apple đã vi phạm luật lao động của bang California và bị tuyên án. Ảnh: Stock Market News Today.

Tuy vậy, khoảng thời gian chờ đợi được kiểm tra này lại gây phiền phức cho nhân viên. Các công nhân cảm thấy họ vẫn nằm dưới sự kiểm soát quá mức của Apple trong quá trình 5-20 phút đó và nên được bồi thường một khoản tiền hợp lý.

Đáp lại, Apple lập luận rằng những nhân viên có thể chọn không mang theo túi hoặc iPhone để tránh bị kiểm tra.

Apple đã thắng kiện một lần trước đó tại tòa án quận. Nhưng vụ kiện sau đó được đưa lên Tòa án Tối cao California để kháng cáo. Tại đây, các thẩm phán cho rằng những nhân viên "rõ ràng nằm dưới sự kiểm soát của Apple trong lúc chờ đợi và cả khi được kiểm tra để rời khỏi công ty".

Tòa án đã bác bỏ lập luận của Apple rằng việc mang túi xách đến nơi làm việc là lựa chọn của nhân viên và công ty không cần phải bồi thường. Ngoài ra, những thẩm phán cũng tập trung phản đối việc Apple cảm thấy nhân viên không nhất thiết phải mang theo iPhone cá nhân của họ khi đi làm.

"Sự trớ trêu và không nhất quán trong lập luận của Apple phải được ghi nhận", các thẩm phán viết. "Ý kiến cho rằng iPhone không cần thiết đối với nhân viên Apple trực tiếp mâu thuẫn với chính mô tả của người đứng đầu Apple về iPhone ". (Trong tuyên bố đó, tòa án đã tham chiếu một cuộc phỏng vấn Tim Cook năm 2017, nơi ông khẳng định rằng iPhone "rất tích hợp và không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta, bạn sẽ không nghĩ về việc rời khỏi nhà mà thiếu đi iPhone".)

Luc tui xach nhan vien, Apple phai boi thuong 60 trieu USD hinh anh 2 dims.jpg

Vụ kiện kéo dài nhiều năm kết thúc bằng việc Apple bồi thường cho những nhân viên của mình. Ảnh: Engadget.

Sau cùng, tòa án bang California quyết định rằng số tiền lương các nhân viên Apple đáng lẽ được nhận vì bị kiểm tra tư trang kể từ 25/7/2009 sẽ được công ty bồi thường đầy đủ. Theo Bloomberg,quyết định này có thể được áp dụng cho hơn 12.400 công nhân.

Vụ kiện hiện đã được đưa trở lại tòa phúc thẩm Ninth Circuit để thi hành phán quyết. Theo các đánh giá trước đó, số tiền bồi thường Apple phải bỏ ra có thể lên đến hơn 60 triệu USD. Tòa án này cũng đã đồng ý giải quyết các trường hợp tương tự của nhân viên Converse và Nike.

本文地址:http://sport.tour-time.com/news/765b498257.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Philippines vs Maldives, 18h00 ngày 25/3: Không hề ngon ăn

 - Chia sẻ vấn đề tình-tiền trong showbiz, Hoa hậu Việt Nam toàn cầu tại Mỹ xác nhận việc "đổi chác" rõ ràng có xảy ra và đó là hiện thực trong xã hội và showbiz.

Hoa hậu Kiều Ngân được 'mời đi ăn' với giá 140 triệu đồng

Hoa hậu Trần Tiểu Vy tự tin lên đường chinh chiến Miss Word 2018

Gia cảnh Hoa hậu Phương Khánh ở Bến Tre: Cha mẹ ly hôn, học trễ 2 năm

Kiều Ngân thẳng thắn chia sẻ vấn đề tình-tiền trong showbiz:

- Mới đây, trên Facbook Kiều Ngân chia sẻ về việc có người gạ tình 4.500 USD. Chị có thể nói rõ hơn?

Tôi xin sửa lại một chút, đó không phải là ‘gạ tình 4500 USD’. Vì nếu đó là ‘gạ tình’ thì tôi cũng không dám đăng lên trang cá nhân. Thực ra, tin nhắn trên Facebook chỉ mang chút hơi đùa.

Có một bạn mời tôi đi ăn và ra giá 4.500 USD. Những lần trước, bạn ấy ra giá 6.000 USD và số tương đương như vậy. Đó là một con số khá lớn so với mức thu nhập của MC như tôi. Khi nhận lời đề nghị, tôi hỏi cụ thể công việc. Bạn gái ấy trả lời: “Kiều Ngân cứ đến và ngồi ăn khoảng 2-3 tiếng thì về. Xong việc, em sẽ gửi số tiền như đã thỏa thuận”.

Việc này đối với tôi không lạ vì tôi đã nghe bạn bè của tôi kể khá nhiều về chuyện này. Tôi không đi nên đã lịch sự từ chối. Sau khi từ chối nhiều lần, cô ấy chặn Facebook tôi. Thấy khá buồn cười nên tôi đã chia sẻ câu chuyện với mọi người. Đây không phải là câu chuyện gạ tình như mọi người đồn đoán.

{keywords}
Kiều Ngân cảm thấy buồn cười khi chia sẻ câu chuyện 4.500 USD. Người đẹp khẳng định, đây không phải câu chuyện gạ tình như mọi người đồn đoán.

- Nếu có người ra giá cao hơn thì sao? Chị có ý kiến gì khi nhiều người cho rằng chị đang tạo scandal?

Chắc chắn là tôi sẽ lung lay, nhưng không có nghĩa tôi sẽ cuốn theo. Những vấn đề liên quan đến số tiền lớn không rõ nguồn gốc, không chân chính, tôi sẽ từ chối trước khi bản thân hối hận.

Nếu cố tình tạo scandal thì tôi sẽ nâng con số đó lên nhiều lần. Tôi tự kiếm ra được 4.500 USD và nó cũng không phải là con số quá khủng. Theo tôi, dùng cách đó để PR bản thân thì chưa đủ.

- Điều gì chị giúp chị tỉnh táo để hoạt động trong môi trường showbiz?

Tôi không bị tiền của người khác hấp dẫn. Tiền tôi kiếm ra dù ít, tôi đều quý và trân trọng nó. Có lẽ từ nhỏ, mẹ tôi dạy không được tham tiền của người khác. Đến thời điểm hiện tại, tôi luôn tâm niệm: “Tiền của mình thì mình xài. Nếu xài số tiền không rõ nguồn gốc thì sớm hay muộn, bản thân cũng sẽ trả lại không bằng cách này cũng bằng cách khác”. Đó là điều mà tôi không muốn. Tin vào lý lẽ đó trên cuộc đời nên tôi không tham tiền của người khác.

{keywords}
Kiều Ngân khẳng định cô không tham tiền của người khác.

- Gần đây, các vụ bán dâm giá khủng trong showbiz có xu hướng tăng dần. Có phải việc kiếm tiền trong showbiz quá khó?

Theo tôi, kiếm tiền ở đâu cũng khó, không riêng ở showbiz. Các ngành nghề khác, kiếm tiền bằng năng lực của mình vô cùng khó. Trong xã hội này để kiếm được tiền không đơn giản.

Bán vốn tự có với giá cao ngất ngưởng để bao biện lý do mình không kiếm được tiền trong showbiz, thì mình làm trong showbiz gì nữa? Nếu đã vào showbiz, phải xác định mục tiêu của mình là yêu nghề hay tìm sự nổi tiếng để kiếm tiền. Ai hoạt động trong showbiz đều hiểu, làm nghệ thuật và kiếm lợi từ nó là điều không đơn giản hay quá dễ đối với những cô gái trẻ.

Tóm lại, việc "đổi chác" rõ ràng có xảy ra và đó là hiện thực trong xã hội và showbiz. Vì rất nhiều vụ gần đây bị phanh phui ra toàn người đẹp và các cô gái hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Tôi nghĩ đây là một hiện tượng đáng buồn.

{keywords}
Kiểu Ngân xác nhận việc 'đổi chác' có xảy ra trong showbiz. Cô nghĩ đây là một hiện tượng đáng buồn.

- Trong lĩnh vực người mẫu, ai cũng tranh giành nhau vị trí vedette trên sàn catwalk. Vì thế không ít người tìm và đại gia để chống lưng. Chị nghĩ sao về chuyện này? 

Thực tế, một số bạn nghệ sĩ có sự giúp đỡ từ phía gia đình, không hẳn dựa vào đại gia. Tôi đã chứng kiến nhiều bạn đầu tư "khủng" vào sản phẩm nhằm tạo sự nổi tiếng trong lĩnh vực mình theo đuổi. Cuối cùng, vì không đủ tài năng, bạn ấy vẫn không thành công chứ không phải có tiền là nổi tiếng.

Bên cạnh vedette, những bạn người mẫu khác góp mặt trong show diễn đều có vài trò riêng. Nếu muốn chăm chăm làm vedette mới chịu khó thể hiện hết khả năng, thần thái của mình trên sàn catwalk thì đó là sai. Những người mẫu khác làm chung với tôi dù không phải vedette nhưng họ rất yêu nghề.

- Có phải vì những góc khuất mà chị ít xuất hiện trên sàn diễn thời trang mà tập trung cho công việc MC?

(Cười) Ngành nghề chính mà tôi học là thiết kế thời trang. Cho đến thời điểm hiện tại, điều mà tôi có được là lượng kiến thức và độ nhạy bén về thẩm mỹ thời trang. Tôi học ngành này 7 năm và đã tốt nghiệp nhưng không có nghĩa tôi sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang.

Tôi quan niệm rằng ‘nghề chọn mình chứ không phải mình chọn nghề’. Khi tôi học một ngành nghề khác với công việc hiện tại, tôi nghĩ đây là duyên số. Hiện tại, tôi chọn nghề MC và rất hài lòng với công việc này. Mọi chuyện không có những góc khuất, bí ẩn nào cả.

Ngọc Huỳnh
Clip: Thiên Minh

">

Hoa hậu Kiều Ngân lung lay nếu được ra giá cao hơn 4500 USD

 - Richard Liu, CEO tỷ phú của thương mại điện tử khổng lồ Trung Quốc vừa thoát tội tấn công tình dục ở Mỹ nhưng vẫn bị vợ tố vì đã phản bội.

Sao nữ được bồi thường 9,5 triệu USD khi tố cáo bạn diễn quấy rối tình dục

Cựu bộ trưởng Tư pháp Hàn bị nghi dính líu tới 'bê bối tình dục Jang Ja Yeon'

Ngày 22/12, cảnh sát Mỹ tuyên bố sẽ không buộc tội Richard Liu sau hàng tháng dài điều tra về cáo buộc tấn công tình dục hồi tháng 8 vừa qua.

Luật sư quận Hennepin Mike Freeman cho biết: "Đây là một vụ việc phức tạp và được cho là có sự quan hệ tình dục đồng thuận từ cả hai phía".

{keywords}
Richard Liu trước đó bị bắt ở Mỹ với cáo buộc tấn công tình dục một nữ sinh viên.

Freeman nói thêm rằng, khi các công tố viên xem xét những video bằng chứng từ camera giám sát, họ đã không thể đưa ra cáo buộc cuối cùng về tội tấn công tình dục cho Richard Liu.

Richard Liu - 45 tuổi bị cảnh sát Mỹ bắt khi một nữ sinh viên Đại học Minnesota gọi điện báo cảnh sát việc cô bị người đàn ông này hãm hiếp ngay tại căn hộ gần trường học.

Sau tuyên bố của giới chức Mỹ, cổ phiếu của công ty JD.com do Richard Liu đảm nhiệm vai trò CEO đã tăng 9%.

Sau vụ việc, Richard Liu cũng lên tiếng cho rằng mình không vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, người đàn ông 45 tuổi này đã xin lỗi vợ vì ông đã "tương tác" với cô gái trẻ kia.

{keywords}
Người đàn ông 45 tuổi đã thoát cáo cuộc này tại Mỹ.

"Tôi cảm thấy hối tiếc và hối hận sâu sắc và tôi hy vọng cô ấy có thể chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng bằng mọi cách có thể để sửa chữa ảnh hưởng đối với gia đình và hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là một người chồng", Richard Liu nói.

Trước đó, Zhang Zetian - vợ Richard Liu hoàn toàn im lặng khi chồng bị bắt. Sau đó, cô đã lên tiếng cho rằng: "Liu có thể vô tội nhưng ông ta đáng bị điều tra vì đã lừa dối vợ mình".

Zhang Zetian sinh năm 1993, là ngôi sao truyền hình và mạng xã hội Trung Quốc trước khi trở thành doanh nhân. Cô tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa.

{keywords}
'Hot girl trà sữa' kết hôn với tỷ phú hơn 19 tuổi năm 2015.

Thời còn là sinh viên, Zhang Zetian là người mẫu mạng được yêu thích. Năm 2005, Zhang Zetian quyết tâm theo đuổi việc học, bỏ qua nhiều đề nghị đóng phim. Cô từng từ chối lời mời tham gia phim của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.

Sau khi ra trường, năm 2015, Zhang Zetian từng đảm nhận vai trò MC chủ trì của đài truyền hình Giang Tô. Cô kết hôn với tỷ phú hơn 19 tuổi năm 2015.

Băng Tâm

Mỹ nhân 'Mặt nạ Zorro' vẫn tin chồng sau cáo buộc quấy rối tình dục nhân viên

Mỹ nhân 'Mặt nạ Zorro' vẫn tin chồng sau cáo buộc quấy rối tình dục nhân viên

Catherine Zeta Jones cho biết cô cùng các con đã từng rất suy sụp trước việc một biên kịch tố cáo ông xã Michael Douglas quấy rối gần 20 năm trước. Tuy nhiên, cô vẫn chọn tin tưởng và bảo vệ chồng trước sóng gió.

">

CEO công nghệ Trung Quốc thoát cáo buộc tấn công tình dục ở Mỹ

Nhận định, soi kèo Venezuela vs Peru, 7h00 ngày 26/3: Vì suất dự play

{keywords}

Cuộc gặp với ông diễn ra vào một sáng thu tháng 10 Hà Nội. Đang giữa cuộc gặp, ông chỉ ra ngoài cửa kính, ngay đường Bà Triệu gần kề với hồ Hoàn Kiếm, một cơn mưa lá đang rơi. “Trong ca dao Việt Nam, cảnh này sẽ là gió đưa, gió đẩy…” - vị giáo sư Mỹ thốt lên bằng tiếng Việt, âm sắc Nam Bộ.

Thưa giáo sư, cơ duyên nào dẫn ông đến với ca dao Việt Nam?

- Năm 1967, là một người phản chiến, tôi sang Việt Nam lần đầu tiên, khi mới ngoài 20 tuổi, tham gia một tổ chức tình nguyện và dạy ngôn ngữ học ở Đại học Cần Thơ. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, tôi bị mảnh đạn trong cuộc tấn công Tết Mậu Thân và phải về Mỹ điều trị. Một tháng sau tôi quay lại nhưng không đi dạy được nữa vì trường bị phá hủy. Tôi chuyển sang làm việc với một tổ chức cứu trợ trẻ em, điều trị cho các trẻ em bị thương do chiến tranh. Khi đưa các em trả về gia đình, tôi thường về các vùng nông thôn ở đồng bằng sông Cửu Long, ở Huế... Trong lúc chờ thuyền sang sông, tôi nghe những người nông dân hát gì đó mà sau tôi mới biết là vọng cổ, ca dao. Tôi rất tò mò, và tôi bắt đầu quan tâm đến ca dao. Đến khoảng năm 1971 - 1972 tôi mang máy ghi âm đi khắp nơi, đề nghị mọi người hát khúc ca dao họ thích.

Điều đó có lẽ khá lạ lùng. Chiến tranh đang diễn ra... Liệu mọi người có giúp ông không?

- Vậy nhưng những người nông dân tôi gặp đã rất sẵn sàng để tôi ghi âm. Tôi cũng ngạc nhiên. Đang chiến tranh, những người nông dân Việt Nam thấy một người Mỹ không mặc quân phục mà lại đi ghi âm ca dao. Có lẽ họ thấy ca dao rất quan trọng về văn hóa, và họ muốn người Mỹ biết về ca dao Việt Nam. Rõ ràng là người Mỹ không hiểu con người, đất nước mà họ thả bom xuống, hoặc rất ít. Tôi cho rằng nếu người Mỹ nghe được ca dao thì sẽ thay đổi cách nhìn về Việt Nam, biết được người Việt là ai. Tôi cho rằng cuộc chiến tranh là một sai lầm lớn. Năm 1973 - 1974, tôi đến Paris, cùng với ông Trần Văn Khê làm một bộ phim về ca dao, cũng với mục đích làm cho thế giới hiểu người Việt.

Các bản ghi âm đó được ông xử lý như thế nào, chúng vẫn còn chất lượng tốt chứ?

- Thời đó chưa có Internet. Bộ phim của chúng tôi là cách để người Mỹ hiểu về VN. Tôi đi nói chuyện và chiếu phim ở nhiều nơi, đến giờ bộ phim đó vẫn được chiếu tại các trường ĐH. Chất lượng phim và các bản ghi âm vẫn còn rất tốt. Có lần tôi làm một chương trình với BBC, dùng các bản ghi âm tôi thực hiện trên một hòn cù lao có nhà thờ ở gần Mỹ Tho. Tôi muốn mọi người nghe rõ bài ca dao, nên không thích âm thanh chuông nhà thờ ở nền, cứ vài phút lại boong boong.

Một tối khi tôi đang ghi âm - tôi hay ghi âm buổi tối vì ban ngày mọi người đi làm - thì chiến sự xảy ra gần sông và người ta nghe rất rõ tiếng súng nổ. Tôi gọi cho BBC và xin lỗi họ vì âm thanh bị nhiễu. Họ bảo, có tiếng nền đó mới tuyệt vời. Thế mà tôi đã dừng máy khi âm ngay khi người hát dừng lại, khiến tiếng chuông ngân nga bị cắt đứt. BBC mất nhiều công để phục hồi tiếng chuông đó. Đấy, tôi chỉ muốn nói là chất lượng âm thanh vẫn rất tốt.

Nhưng tôi cũng lo ngại vì nhiều năm rồi tôi không động đến đống băng gốc, sợ là thời gian sẽ làm chúng dính với nhau. Có lẽ tôi phải mang đến trường đại học nhờ các kỹ thuật viên xử lý. Các bản ghi âm đó đi cùng tôi khắp nước Mỹ. 500 bài ca dao được ghi trong đó, khoảng 12 giờ ghi âm, mà phim chúng tôi làm mới có 10 phút thôi.

10 phút ghi âm John Balaban đã đưa lên trang web của ông (johnbalaban.com) là những bản ghi âm nguyên sơ y như từ hơn 40 năm trước. Những câu hát mà Balaban gọi chung là ca dao - bằng đúng từ tiếng Việt đó - gồm cả các bài ca dao, dân ca, vọng cổ, những điệu hò về quê hương, điệu ru con, về những cánh cò, về tình yêu, sự chia ly, thân phận người phụ nữ… Những giọng hát thô mộc của phụ nữ, nam giới, người già, trẻ con, cả tiếng chuông nhà thờ binh boong mà ông kể, cả tiếng trẻ em ríu rít kêu “mắc cỡ lắm” không chịu hát ngay… vẫn còn nguyên trong băng, thực sự là một tài sản quý giá không chỉ về mặt tư liệu, mà còn bởi tính thời gian, bối cảnh, làm nên sự hiếm có của chúng, những bản ghi âm mà ngay người Việt cũng khó mà có được. Giáo sư Balaban kể tiếp:

- Khi tôi đi sưu tầm ca dao, mọi người hay nói với tôi về Hồ Xuân Hương. Sau này tôi mới nghiên cứu về bà, mà muốn hiểu bà thì phải học một ít chữ Nôm. Càng học tôi càng thú vị. Thế mà ở phương Tây, ở Mỹ chẳng ai biết bà, hoặc biết chữ nôm, hoặc truyền thống Việt Nam. Nên năm 1999, tôi cùng 3 người bạn Việt Nam lập ra Quỹ Bảo tồn di sản chữ Nôm ở Mỹ, để góp phần gìn giữ di sản 1.000 năm văn hóa lịch sử Việt Nam được ghi lại bằng chữ viết này.

Năm 2000, tôi xuất bản cuốn “Spring Essence: The poetry of Hồ Xuân Hương” (Hương Mùa Xuân: Thơ Hồ Xuân Hương) ở Mỹ, bằng 3 thứ tiếng: chữ Nôm, chữ quốc ngữ tiếng Việt, và tiếng Anh do tôi dịch. Cuối năm 2000, Tổng thống Mỹ Bill Clinton thăm Việt Nam, trong bài phát biểu chính thức, ông đã nhắc đến cuốn thơ Hồ Xuân Hương của tôi như một nhịp cầu văn hóa giữa Việt Nam và Mỹ, vì thế rất nhiều người Mỹ quan tâm đến cuốn sách.

Người Mỹ đón nhận đến thơ Hồ Xuân Hương như thế nào, thưa ông?

- Cho đến giờ cuốn sách vẫn được tái bản. Hồ Xuân Hương thực sự được đón nhận và đến nay hơn 20.000 bản thơ Hồ Xuân Hương đã được in ra, mà thường thơ chỉ bán được 1.000 bản ở Mỹ.

Ông nói rằng nếu người Mỹ biết về ca dao, văn hóa người Việt thì họ đã hiểu hơn về người Việt. Là người nghiên cứu ca dao và văn hóa Việt Nam, theo ông đâu là sức mạnh của nền văn hóa đó?

- Lịch sử Việt Nam là lịch sử chiến đấu giành độc lập. Một số khía cạnh của văn hóa Việt Nam tiếp thu từ văn hóa Trung Quốc, nhưng vẫn có sự độc lập và tôi ngưỡng mộ sự độc lập đó. Nói về văn hóa, ví dụ, một số thể thơ Việt Nam là theo hình thức thơ Đường, nhưng vẫn có sự độc đáo, chẳng hạn như hiện tượng Hồ Xuân Hương.

Trong bài giới thiệu về Hồ Xuân Hương với người Mỹ, John Balaban viết: “Trong 10 năm tôi gọt giũa những bản dịch này, thường phải bỏ dở giữa chừng, nhưng bao giờ cũng quay lại. Sự kiên nhẫn của tôi được nâng đỡ bởi lòng ngưỡng mộ và kính phục, điều tôi hy vọng độc giả sẽ nghiệm thấy: Về sự đơn độc, cuộc sống thông minh của Hồ Xuân Hương, về thơ ca tinh tế của bà, về tính bướng bỉnh của bà, những lời châm biếm của bà, sự bạo dạn của bà, cái hài hước bất kính của bà, và tấm lòng từ bi Bồ Tát của bà. Bà là nhà thơ tầm thế giới, người có thể làm chúng ta ngày nay xúc động như bà đã làm xúc động người Việt trong 200 năm”. (1)

Vị giáo sư Mỹ còn hiểu về văn hóa Việt hơn cả chính nhiều người Việt chúng ta. Từ việc ông tỉ mỉ đi ghi âm những câu hát truyền thống 40 năm trước, việc thành lập Hội Bảo tồn di sản chữ Nôm với hàng loạt dự án gìn giữ chữ Nôm mà hội đã và đang hợp tác với Việt Nam, đến việc giới thiệu văn hóa Việt Nam ở Mỹ. Và ca dao Việt đã ngấm vào ông - một người Mỹ, ngay trong cuộc sống hằng ngày.

Đến Hà Nội vào lúc cả đất nước Việt Nam đang cuồn cuộn trong tình cảm với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, John Balaban cũng đến viếng Đại tướng tại Hoàng Diệu với bài thơ ông viết bằng tiếng Anh, nhưng đầy những hình ảnh thơ ca, truyền thuyết Việt và ông còn đưa vào đó cả ca dao Việt: “Huyền thoại bao đời nay là vậy/ Tướng tài khi sứ mệnh đã xong/ Gươm kia bỏ lại phía sau/ Bước lên thuyền nhỏ khuất dần trong sương/ Sông Lô một dải trong ngần/ Thảnh thơi ta rũ bụi trần cũng nên”…(2)

(Theo Mỹ Hằng/ Lao Động)">

Ca dao Việt với giáo sư người Mỹ

{keywords}
Luật sư Nguyễn Ngọc Bích. Chân dung hội họa: Hoàng Tường

Xây dựng niềm tin mất nhiều thời gian và công sức nhưng để mất nó thì rất dễ. Vốn xã hội không thể có được khi trong xã hội người ta thiếu mất những giá trị nhân bản, đạo đức cá nhân. Xin đừng đánh đồng chủ nghĩa “vị kỷ” với cá nhân mỗi con người và phê phán nó, như thế là phá huỷ những đặc tính tốt đẹp của con người. Đạo đức cá nhân chỉ có được khi mỗi cá nhân có sự trung thực, người này độ lượng với người khác. Nếu một xã hội không độ lượng sẽ tạo ra dối trá, trả thù, mất đi tính trung thực. Một môi trường đầy rẫy sự bất tín thì khó có sự hợp tác hay tương tác.

Chất lượng cuộc sống cũng như khả năng cạnh tranh của một quốc gia tuỳ thuộc đặc tính văn hoá độc đáo lan toả trong quốc gia ấy, đó là mức độ tin cẩn nhau trong xã hội. Ở Việt Nam, xã hội xây dựng dựa trên căn bản là đấu tranh. Điều đó đúng trong cuộc đấu tranh giành độc lập dân tộc, nhưng khi đất nước hoà bình, chúng ta vẫn giữ tinh thần này. Có cả một cuộc triệt hạ văn hoá cũ, cải tạo ruộng đất phá vỡ nền tảng giá trị cũ, con tố cha, vợ tố chồng, đạo đức Khổng Mạnh bị đày đoạ. Cả một thời gian dài người ta sống thiếu trung thực, thiếu độ lượng, tha thứ, “chơi” những trò bẩn. Người ta cứ phải nói tốt trong khi phải sống không tốt vì thiếu thốn cả vật chất, tinh thần. Vì thiếu thốn mà người ta không muốn người khác hơn mình, thấy người khác sung sướng chịu không được, sinh ra dòm ngó lẫn nhau, bắt người ta phải nói dối, nói xấu lẫn nhau. Khi chạm đến những quyền lợi thiết thân sẽ xuất hiện nói xấu, đấu tranh rất nặng nề. Từ đó sinh ra nạn trộm cắp, côn đồ, con gái mặc áo dài cũng đánh nhau trong học đường… Khi xã hội thiếu nền tảng quan trọng nhất là sự trung thực thì làm sao thúc đẩy sự tha thứ, độ lượng và thông cảm?

Theo ông, phát triển kinh tế phụ thuộc rất nhiều vào vốn xã hội?

Khi đi tìm các giá trị kinh tế, chúng ta phải quay trở lại giá trị nền tảng, đó là đạo đức cá nhân. Tên tuổi doanh nghiệp là kết quả một thương hiệu của nhiều người cùng xây dựng, nếu con người không vững thì làm sao có thương hiệu vững? Hơn nữa, suốt một thời gian dài chúng ta chỉ coi trọng doanh nghiệp nhà nước. Những doanh nghiệp nhà nước thường chỉ bám vào nhiệm vụ chính là phục vụ kế hoạch chính trị, xã hội, mà không làm cái đáng lẽ phải làm là sản xuất để kiếm lời. Một số doanh nghiệp tư nhân cũng chạy theo doanh nghiệp nhà nước, tìm chỗ quen biết để nhờ vả, chạy chọt dự án. Tài ba không được đo bằng lời lãi mà bằng sự chạy chọt, nghĩa vụ phải thực hiện, nên kinh tế không thể phát triển được.

Làm thế nào để có được một nền kinh tế khoẻ?

Trong môi trường mà những giá trị ảo lên ngôi sẽ tạo ra một xã hội coi trọng đồng tiền, coi trọng vật chất chứ không coi trọng đạo đức, cũng không coi trọng cách kiếm tiền. Nhìn vào danh sách những người giàu nhất Việt Nam, có thể thấy ít những nhà sản xuất. Một nền kinh tế khoẻ phải có nhiều người giàu về sản xuất. Sản xuất phát triển sẽ kéo theo dịch vụ ngày càng mạnh, từ đó mới xuất khẩu được. Khi sản xuất mạnh, ngân hàng tiêu thụ được tiền, mới đầu tư lại cho sản xuất, đầu tư thúc đẩy văn hoá tinh thần…

Về nông nghiệp, bốn nhà là Nhà nước, nhà nông, nhà công nghiệp, nhà xuất khẩu phải “chơi” được với nhau thì nông nghiệp mới “bốc” lên được. Một nền kinh tế mà ai cũng sử dụng ưu thế để kiếm lời, không phải để chia sẻ thì giá lúa cứ tụt mãi thôi. Ưu thế là để chia sẻ, không phải ăn một mình.

Về công nghiệp, phải kiểm soát được nguồn tiền, có một nền văn hoá và quản trị khoa học, xuất phát từ những doanh nghiệp tư nhân kinh doanh từ đồng tiền của chính mình. Các nước phương Tây phải trải qua 40 năm mới có được quy trình quản trị khoa học. Lúc ấy Việt Nam còn đóng cửa kín mít. Chúng ta vẫn đo quản trị kinh tế theo thước đo khác, làm sao phát triển thành tập đoàn?

Ông đã từng cho rằng những đổ vỡ của thị trường địa ốc là do… luật pháp?

Khi xã hội thiếu nền tảng quan trọng nhất là sự trung thực thì làm sao thúc đẩy sự tha thứ, độ lượng và thông cảm?

Luật pháp không phải chỉ để trừng phạt những vi phạm, mà phải làm sao để không xảy ra vi phạm. Lại trở lại vấn đề đạo đức. Nền kinh tế phát triển được là do sự tuân giữ tự nguyện của mỗi người. Khi mà đạo đức không còn được tuân giữ, ăn được của người khác là mừng lắm, không làm cho người ta áy náy lương tâm thì mọi hợp đồng cũng vô nghĩa. Như việc bỏ thuốc độc để giữ rau quả tươi lâu. Nếu còn lương tâm chắc chắn họ không kiếm tiền kiểu đó. Máu làm giàu không cần biết tới tội lỗi chứng tỏ rõ ràng họ đã mất đi cái khuôn tự chế ngự của con người. Nếu đạo đức còn, chắc chắn họ sẽ phải tự vấn: “Làm thế tội chết!” Đạo đức, tính thiện, tôn giáo trong tâm hồn giúp người ta nghĩ xa, còn nhìn ngắn hạn, giải quyết vấn đề ngắn hạn là tội ác.

Vậy thành trì cuối cùng mà ông trông cậy để có thể gầy dựng lại niềm tin là gì?

Muốn thay đổi điều này phải thay đổi cách giáo dục, bắt đầu từ gia đình. Đi sâu vào gia đình, tôi nhận ra vai trò của các bà mẹ cho hạnh phúc của gia đình và cho sự phát triển của xã hội.

Tình thương yêu, sự độ lượng của bà ngoại truyền cho mẹ, mẹ truyền cho con là cái nôi, là thành trì cuối cùng để giữ lại các nền tảng đạo đức. Có như vậy thì con gái mới nói hết được với mẹ, giữa mẹ và con có một sự giao lưu, an ủi, đỡ đần, quý mến. Sự lo toan của người mẹ khiến con nhận ra đó là mẹ, và lòng kính trọng được sinh ra. Nếu người mẹ là cái nôi an toàn, con cái được giáo dưỡng đầy đủ sẽ trở thành những công dân tốt.

Quan sát những gia đình thời nay, có những người rất thành đạt là nhờ có một người mẹ chịu thương chịu khó, biết dạy dỗ con cái. Con người là kết tinh và thăng hoa của tình yêu gia đình.

Con người có một số đặc tính cơ bản, giáo dục phải triển khai nó lên. Biết xấu hổ là bản năng của con người. Khi xấu hổ, người ta sẽ nói thật. Nếu người ta sống với nhau cởi mở, rõ ràng, vì nhau, thì tình yêu sẽ được thăng hoa. Khi yêu, sẽ biết bảo vệ, tranh đấu để sống còn. Tình yêu đầu tiên bắt đầu từ gia đình, bố mẹ, anh em, yêu những gì thân thiết với mình như mảnh vườn, mái nhà của mình, từ đó mới biến thành tình yêu quê hương đất nước. Một thời gian dài chúng ta đã quan niệm sai về những nguyên lý cơ bản về con người. Nếu chỉ nhìn vào lịch sử, lấy những cái mà người chết đã thực hiện và đem ra áp dụng với người sống sẽ bị người sống phản đối. Phải đi vào sâu xa của con người để khám phá, phải coi gia đình là cái gốc, phải kích thích tình yêu gia đình.

Tác phẩm Tài ba của luật sư của ông đã trở thành sách gối đầu giường của giới luật sư. Ông đánh giá thế nào về khả năng hội nhập của giới luật sư Việt Nam với môi trường luật quốc tế?

Trong lĩnh vực kinh doanh, luật sư phải hiểu biết về tổ chức công ty, công việc kinh doanh, hoạt động kinh tế quốc tế, những luật để điều chỉnh hoạt động ấy… Nhưng nhà trường không cung cấp đủ những hiểu biết ấy. Một khoảng trống kéo dài trong đào tạo cộng với luật pháp nước ta chưa theo kịp thực tế, nên tự thân mỗi người khi ra hành nghề phải tự bơi, nghề dạy nghề, bị khách hàng mắng mãi cũng tự nhiên giỏi.

Ngày xưa khi bước vào nghề tôi cứ lo với những kiến thức, khi kiến thức và luật pháp bị vi phạm, tôi dần khám phá ra sự vi phạm ấy do lòng người. Trong nghề luật, trước hết phải làm người ta tin mình, muốn thế, phải đàng hoàng, có sao nói vậy. Thứ hai, phải có khả năng phân tích các sự kiện, vấn đề trong các tình huống, hoàn cảnh khác nhau và kết nối chúng với luật pháp tương ứng. Nhưng rất tiếc trường luật không đào tạo luật sư, mà chỉ đào tạo cán bộ pháp chế.

Theo ông, vì sao phép nước không nghiêm?

Luật pháp của mình thường xuất phát từ những quan chức nhà nước chứ không phải từ thực tế kinh doanh, nên họ đưa ra quan niệm, triết lý trước, sau đó mới xây dựng định chế, vì vậy khi đưa vào thực tế sẽ bị vênh, lại phải thay đổi nhiều lần. Không thể xây dựng luật pháp một cách duy ý chí, mà phải cho một xã hội đang hoạt động, chú ý đến tâm lý của người thi hành luật. Nếu tâm không rộng, trí không cao, sẽ không làm ăn được với người có tầm cỡ. Luật pháp chúng ta thiết lập một mô hình kinh tế xã hội mới khác với thực tế đang có, công dân và tài sản không gắn với nhau. Thẩm phán khó áp dụng biện pháp, thiếu sáng suốt công minh nên người dân có khuynh hướng coi thường toà án, không tôn kính toà án như cơ quan tượng trưng cho quyền uy của quốc gia.

Nhóm chuyên gia Thứ Sáu trong đó có ông đã góp phần tích cực trong cuộc đổi mới kinh tế lần thứ nhất. Vì sao một trí thức từng trải qua 12 năm cải tạo như ông lại dám phê phán trực diện những sai lầm của bộ máy kinh tế một thời?

Tôi đóng góp chân tình, xây dựng, nhân ái, không cay nghiệt. Khi mình nói ra với tấm lòng ngay thẳng, công bằng, có lương tâm và trách nhiệm thì khó khăn có, nhưng không dài, và mình sẽ được hiểu. Sự công chính là mộc che đỡ, cộng với sự học không ngừng đã giúp tôi đóng góp cho xã hội một tấm lòng. Tôi biết tôi ở đâu, và phải làm gì để xứng đáng với nhân phẩm của mình. Trong bất kỳ hoàn cảnh gian nan nào, hay khi bị phán xét, tâm hồn tôi cũng thanh thản.

Vì sao ở thời điểm đó, những người trí thức thuộc chế độ cũ như ông lại được trọng dụng, và có tiếng nói thiết thực, hiệu quả?

Là trí thức được đào tạo đàng hoàng trong chế độ cũ, ai cũng khao khát muốn sử dụng kiến thức của mình để giúp cho việc chung. Nhưng bao nhiêu năm bị cho là “nguỵ” đã làm cho khao khát ấy nhụt đi. Đầu tiên, giữa chúng tôi có một cái chung, đó là bị “lêu bêu” một thời gian dài. Trải qua đau khổ, người ta có nhu cầu được gặp nhau, được anh Phan Chánh Dưỡng tập hợp lại ở Cholimex, được yêu cầu đóng góp ý kiến, được trọng dụng trong phạm vi rất nhỏ. Từ Cholimex nhiều khao khát được khơi dậy, được đáp ứng.

Sự công chính là mộc che đỡ, cộng với sự học không ngừng đã giúp tôi đóng góp cho xã hội một tấm lòng. Tôi biết tôi ở đâu, và phải làm gì để xứng đáng với nhân phẩm của mình.

Thứ hai vì đã bị lêu bêu một thời gian dài nên chẳng ai đòi hỏi quyền lợi, cũng không mong điều gì mình nói cũng được lắng nghe, chỉ đóng góp theo đòi hỏi của lương tâm. Nếu đòi hỏi quyền lợi chắc cũng không tồn tại dài đâu. Nói là đổi mới nhưng thực ra là trở về cái cũ, mà những kiến thức kinh tế tư bản cũ của miền Nam thì chúng tôi đã rành rồi, đã xài rồi, vì thế cứ nói thẳng, nói thật thôi.

Điều gì đã làm nên bản lĩnh con người ông?

Tôi là người ý chí nghị lực rất mạnh, vì tôi là người có tật. Hồi bé tôi là người năng động và tích cực trong mọi việc, đôi lúc quên đi mình bị gù lưng. Nhưng khi bị trêu chọc “ Ê, thằng gù!”, mình nhột lắm. Tật gù lưng làm tôi bị sốc, mặc cảm tự ti nên tình cảm cũng bị teo đi. Lý trí phải vọt lên, tạo ra sức mạnh tinh thần.

Ngược lại, trong những sự kiện lớn, thấy ông xuất hiện rất tự tin?

Khi phần lý trí lên cao tôi tìm được sức mạnh, tình cảm được chữa lành khi lấy vợ, sức mạnh tinh thần ngày càng phát triển. Cũng nhờ thời gian du học ở đại học Harvard, sống với người Mỹ nhiều, từ năm 1965 – 1973, những tổn thương dần lành. Tôi là người mà tình cảm và lý trí không khớp nhau, rất dễ xúc động, luôn khám phá cái tinh tuyền của lý trí và tình cảm nên… dễ bị “té” lắm. Bản thân tôi là người tình cảm, thường chấp nhận hy sinh, thua thiệt, nhưng đến lúc tình cảm lấn át quá thì lý trí sẽ mách bảo, không để lại lỗi lầm. Tôi là người không ghen tỵ, nhờ thế nhìn người khác rõ hơn. Sống tốt cho người ta sự lạc quan. Khi tâm tĩnh thì trí sáng, khi trí sáng thì càng kích thích sự tìm tòi, khao khát.

Từng bị phụ tình, từng mất hết, có bao giờ ông gục ngã?

Tôi sống thật nên khó gục ngã lắm. Khi phạm lỗi, biết mình sai và xin lỗi bằng sự chân thành thì chẳng bao giờ gục ngã. Giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời tôi là thời gian đi tù từ năm 1976 – 1988, vào tù không bị ân hận giày vò, trái tim không lo âu, thì trí óc sáng suốt, biết lợi dụng hoàn cảnh để làm cho cuộc sống trong tù trở thành có ích. Trong tù tôi đọc rất nhiều sách, học khám phá hai chế độ, khám phá con người, khám phá chính mình. Tôi đã từng đau khổ rất nhiều khi bị phụ tình, đến khi vào tù, nỗi đau ấy lại trở thành phần thưởng, giúp tôi khám phá những bí ẩn của tôn giáo, sống với một tình yêu thần thánh. Vì thế, thời gian trong tù trở thành bổ ích, không phải đoạ đày, đó là cách tôi nhìn. Khi ra đời tôi đem những khám phá ấy ra áp dụng và đã thành công.

Được biết, giá của mỗi giờ tư vấn luật của ông tại văn phòng luật D.C Law TP.HCM rất cao, vậy thời gian đâu mà ông viết rất nhiều sách về kinh tế, luật, triết học…?

Bây giờ tôi đã giảm công việc. Tôi muốn đem kinh nghiệm, kiến thức truyền đạt cho thế hệ trẻ. Qua lớp tư duy pháp lý tài chính tại Luật sư đoàn TP.HCM, tôi muốn chia sẻ với đội ngũ trẻ cách tư duy pháp lý bằng một tâm tình, một tư chất, óc phân tích. Đây cũng là nơi giúp nhau trao đổi nghề nghiệp, luật pháp, cuộc sống… Tôi làm việc ấy với một tâm tình cho đi mà không cần nhận lại, tôi muốn gieo tinh thần đó cho những người trẻ. Khi viết sách, viết báo, có độc giả yêu thích thật sự, mình được chia sẻ nhiều lắm. Đó là niềm vui của tôi, chẳng cần gì nữa.

Theo Kim YếnSài Gòn Tiếp Thị

">

Gầy dựng lại niềm tin từ mỗi gia đình

>> Hà Nội: 5 hiệu trưởng xin từ chức">

Đằng sau việc 5 hiệu trưởng xin từ chức là gì?

友情链接