Câu chuyện tình yêu của Anh Phạm Hữu Trung (SN 1988, Quảnh Ninh), công tác tại một bệnh viện tư ở Hà Nội và Hà Thị Vân (SN 1993) khiến nhiều người đọc xúc động khi được chia sẻ trên một diễn đàn mạng.Tình yêu thật bắt đầu từ mạng ảo
Cặp đôi quen nhau một cách rất tình cờ vào năm 2012. Sau khi kết thúc 4 năm du học ở Trung Quốc, anh Trung về Việt Nam và chuẩn bị xin việc làm. Thời gian này, anh có lập một tài khoản Facebook và tham gia vào một group của địa phương.
Anh đăng những bức ảnh do mình chụp lên và được chị Vân vào bình luận.
 |
Anh Trung và chị Vân |
‘Ấn tượng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy ảnh đại diện cô ấy trên Facebook là nụ cười tươi, tự nhiên. Tôi cũng bị thu hút bởi cách nói chuyện thật thà, có phần hơi tồ tồ của bạn gái’, anh nhớ lại.
Biết nhà gần nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, hai người bắt đầu làm quen. Sự chia sẻ đã giúp họ đến gần nhau hơn. Khoảng 5 tháng sau, cặp đôi chính thức nói lời yêu.
Năm 2013, anh Trung lên Hà Nội công tác tại một bệnh viện trong khi chị Vân vẫn học đại học tại Mạo Khê, Quảng Ninh.
‘Sau mỗi ca trực đêm, tôi được nghỉ vào buổi sáng là tranh thủ đi xe máy về thăm cô ấy. Không kể mưa nắng, mùa đông hay mùa hè, tôi cứ đi lại giữa 2 nơi như thế chỉ để được gặp nhau, ăn một bữa cơm do cô ấy nấu’, anh nói.
Tình cảm cứ thế lớn dần đến năm 2015, chị Vân tốt nghiệp Đại học và lên Hà Nội cùng anh Trung. Nhưng tình yêu của họ không được gia đình anh Trung chấp thuận và tìm đủ mọi cách ngăn cản.
‘Tôi cũng cố gắng về quê thuyết phục người thân nhưng không hiệu quả. Ngược lại, gia đình cũng tìm nhiều cách tác động đến con trai nên tôi trốn không muốn về nhà, để tránh bị tác động’.
Thời điểm này, chị Vân đang mang thai. Khi bị gia đình bạn trai phản đối quá gay gắt, chị đã suy nghĩ rất nhiều.
Sợ làm khổ anh Trung, chị có ý định bỏ thai và xin việc ở một nơi khác. Nhưng anh Trung phát hiện được bí mật ấy nên đã ngăn cản.
‘Công tác trong trong ngành y, tôi biết hậu quả của việc phá thai như thế nào. Tôi động viên và hỏi: ‘Em có chịu khổ, đi cùng anh không?’. Cô ấy gật đầu’.
‘Thời điểm đó, có những lần tôi định đưa cô ấy đến một nơi khác để lập nghiệp bởi không muốn vợ chịu áp lực, stress ảnh hưởng đến thai nhi’, anh nói thêm.
Biết bố mẹ không đồng ý, cả hai không làm đám cưới, chỉ tiết kiệm tiền lên Tam Đảo chụp bộ ảnh cưới làm kỷ niệm.
 |
Năm 2016, họ đón con gái đầu lòng. |
Họ gặp khó khăn trong việc đăng ký kết hôn vì không có sổ hộ khẩu của nhà trai. Việc này làm anh Trung phải suy nghĩ rất nhiều.
‘Tôi sợ con ra đời không được khai sinh theo họ bố. Tôi thương vợ vì đã không được mặc áo cưới lại không có danh phận về pháp luật vì vậy tôi quyết định về nhà gặp bố mình.
Tôi nói: ‘Con biết bố mẹ giận, không đồng ý nhưng chúng con đã có em bé. Con chỉ có nguyện vọng xin bố cho con được đăng ký kết hôn để cháu ra đời được mang họ của nhà mình’.
Nhận được cái gật đầu của bố, anh Trung và chị Vân đăng ký kết hôn và về ở cùng nhau chờ ngày con gái ra đời.
Chào con gái!
‘Hai vợ chồng bắt đầu với 2 bàn tay trắng’, anh Trung nói. Anh thuê phòng trọ nhỏ (1,5 triệu/tháng) để họ ở tạm, dành tiền sinh con.
Chị Vân cũng tranh thủ đi làm thêm ở cửa hàng nội thất, chuẩn bị kinh phí đón con ra đời.
Các bác sĩ trong bệnh viện nơi anh công tác biết hoàn cảnh hai vợ chồng nên rất thương và tư vấn, giới thiệu cho họ những chỗ khám thai sản chi phí thấp.
Ngày 26/4/2016, khi 2 vợ chồng đang khám thai ở một phòng khám tư, bác sĩ thông báo ‘sắp sinh rồi’ nên anh vội vàng bắt taxi đưa vợ vào Bệnh viện Bạch Mai.
Mẹ vợ đau ốm và ở xa nên lúc chị Vân sinh, chỉ có 2 vợ chồng ở trong viện.
 |
Gia đình nhỏ của anh Trung, chị Vân. |
‘Vợ đau ngồi một chỗ, tôi chạy đi chạy lại mua nước, giấy vệ sinh, sữa… Lúc con ra đời, bế con - chút máu mủ trong tay mình, cảm giác xúc động lắm.
Thời điểm tôi không nghe sự sắp xếp của cha mẹ, quyết tâm bảo vệ vợ con cũng có nhiều ý kiến trái chiều.
Tôi là con trai một, trước giờ chỉ biết học, hầu như chưa cãi lời bố mẹ bao giờ. Khi xảy ra mâu thuẫn, người ta cho rằng, tôi bất hiếu nhưng tôi không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến con.
Đứa trẻ không có tội tình gì và mình phải có trách nhiệm với nó. Con gái ra đời đã đem niềm hi vọng cho 2 vợ chồng, an ủi chúng tôi sau quãng đường quá dài và gian nan’.
Khi hai mẹ con được chuyển về phòng hậu sinh, anh Trung có hơn 2 năm kinh nghiệm về hồi sức sơ sinh nên tự tay vệ sinh, chăm sóc vết rạch phụ khoa cho vợ. Ông bố này cũng cho con ăn sữa, thay bỉm, tắm cho con… khiến các ông bà đi chăm con đẻ ở viện phải ngạc nhiên.
‘Dù không nói ra nhưng tôi biết, vợ tủi thân khi ‘đàn bà vượt cạn’ mà không có ai bên cạnh. Tôi chỉ biết động viên: ‘Em cứ yên tâm, việc này anh có kỹ năng. Anh lo cho em và con được’.
Thời gian vợ mang thai, anh Trung không dám nghỉ phép. Khi vợ sinh xong, anh dồn ngày nghỉ để chăm sóc vợ con.
‘Lãnh đạo bệnh viện cũng hiểu và thông cảm nên tạo điều kiện cho 2 vợ chồng.
Sau khi vợ hồi sức, tôi hướng dẫn vợ cách chăm sóc, tắm cho con… Hai vợ chồng cố gắng rồi mọi chuyện cũng dần suôn sẻ và tôi đi làm trở lại’.
Sau đó, cặp đôi được gia đình nhà ngoại lên hỗ trợ, chăm sóc. Khi con gái đi học mầm non, chị Vân đi làm trở lại ở một công ty du lịch.
Giờ đây, cuộc sống của họ bớt áp lực hơn. Nhờ tiết kiệm, họ đã mua được một căn chung cư nhỏ ở Hà Nội đang chờ ngày bàn giao.
‘Hiện, tôi chỉ mong muốn ổn định kinh tế để có thể lo cho vợ con. 8 năm rồi chưa được đoàn tụ gia đình, tôi cũng thương bố mẹ vì bố mẹ tuổi càng cao. Chỉ mong 2 bên xóa được rào cản để có ngày sum họp’. anh nói.

Chuyện tình chàng Việt kiều Mỹ và cô hàng xóm phải nhờ bà ngoại ‘làm mai’
Mến cô hàng xóm dễ thương nhưng anh Quốc Việt chưa một lần dám bắt chuyện. Chỉ đến khi sang Mỹ, nhờ bà ngoại mai mối, anh mới dám bày tỏ tình cảm của mình.
" alt="Bị gia đình ‘từ mặt’, chàng trai vẫn quyết xây tổ ấm với cô gái quen qua mạng"/>
Bị gia đình ‘từ mặt’, chàng trai vẫn quyết xây tổ ấm với cô gái quen qua mạng
Một đám cưới đầy đủ nghi lễ, mọi người xúng xính áo quần đi đón dâu nhưng chỉ có di ảnh của cô dâu, chú rể. Tại nhà gái, đại diện nhà trai đặt di ảnh của đôi vợ chồng bên cạnh nhau, đôi mắt ai nấy đều đỏ hoe.Đó là hình ảnh xúc động trong đám cưới của liệt sĩ Hoàng Thị Hồng Chiêm (1954 - 1979) và liệt sĩ Bùi Văn Lượng (1955 - 1979) ở TP Móng Cái (Quảng Ninh) vào năm 2017.
Mới đây, những hình ảnh về đám cưới này được chia sẻ lại gây xúc động trong cộng đồng mạng.
Hơn 40 năm trước, cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc nổ ra. Tại Pò Hèn (Hải Sơn, Móng Cái, Quảng Ninh), Hồng Chiêm và Văn Lượng đã anh dũng hi sinh.
 |
Đám cưới của 2 liệt sĩ được đồng đội, gia đình chung tay tổ chức. Ảnh: Chụp từ clip thuộc bản quyền của Trung tâm truyền thông Quảng Ninh. |
Ước hẹn thành chồng, thành vợ, cùng chăm con…
Cựu chiến binh Hoàng Như Lý (SN 1952, Hải Sơn, Móng Cái, Quảng Ninh) - bạn thân của đôi vợ chồng liệt sĩ nghẹn ngào chia sẻ, Hồng Chiêm quê Bình Ngọc (Móng Cái, Quảng Ninh) nhập ngũ năm 17 tuổi.
Người con gái có nước da trắng, mái tóc dài và giọng nói ngọt ngào là niềm thương nhớ của biết bao chàng trai. Ngoài sự năng nổ, giỏi bóng chuyền, cô còn hát hay, là cây văn nghệ của đơn vị.
 |
Liệt sĩ Hồng Chiêm |
Năm 1975, Hồng Chiêm chuyển ngành về làm nhân viên mậu dịch và công tác trên Pò Hèn.
Tại đây, tình yêu giữa cô với hạ sĩ Bùi Văn Lượng (Quang Yên, Quảng Ninh) - công an vũ trang của đồn biên phòng Pò Hèn chớm nở.
Cửa hàng Hồng Chiêm làm cách đồn biên phòng không xa. Những buổi giao lưu văn nghệ, thể thao của nhân viên mậu dịch với đồn biên phòng, Chiêm không bao giờ vắng mặt.
Anh Văn Lượng thường cùng Hồng Chiêm song ca những bài hát ca ngợi tình yêu quê hương, đất nước. Giọng ca của họ cứ thế hòa làm một và tình yêu nảy mầm trong sự vun vén, ủng hộ của cơ quan, đoàn thể và đồng nghiệp.
Cả hai dành cho nhau tình yêu son sắt đáng ngưỡng mộ. Lúc gian khổ nhất, họ nhìn nhau để cùng cố gắng.
 |
Vào mùng Một âm lịch hàng tháng, ông Lý vượt quãng đường 40km lên đồn biên phòng Pò Hèn thắp hương cho đồng đội. |
“Một lần Chiêm đi công chuyện cho cơ quan, tôi cũng tiện đường nên đi cùng. Khi kết thúc nhiệm vụ trở về, Chiêm hái một bó hoa chuông dành tặng người yêu. Đoạn đường 20 cây số, Chiêm ôm bó hoa một cách trân quý như tình yêu cô dành cho Lượng”, ông Lý nói.
Tháng 1 năm 1979, đúng Tết Nguyên đán, Lượng đưa bạn gái về ra mắt gia đình, tính chuyện ra Giêng tổ chức đám cưới.
Họ dệt bức tranh tươi đẹp về tương lai thành chồng, thành vợ và cùng chăm sóc những đứa con, dựng một ngôi nhà nhỏ, định cư ở mảnh đất Pò Hèn.
Ông Hoàng Như Lý đã đưa anh Lượng gặp đồn trưởng Vũ Ngọc Mai báo cáo tổ chức về ý định kết hôn. Đồn trưởng cùng đồng đội bàn kế hoạch, ngày cưới sẽ bố trí chi đoàn về tham dự.
Đám cưới chưa kịp thực hiện, cuộc chiến tranh biên giới nổ ra. Chiều hôm trước, tình hình chiến sự bắt đầu căng thẳng, Hoàng Thị Hồng Chiêm cùng cửa hàng trưởng từ Tràng Vinh lên Pò Hèn chuyển hàng về tuyến sau theo lệnh cấp trên.
Sáng sớm ngày 17/2/1979, tiếng súng nổ vang trên bầu trời biên giới. Hoàng Thị Hồng Chiêm và các cán bộ, nhân viên cửa hàng Pò Hèn trở thành những người chiến sĩ nơi tuyến đầu của trận chiến đấu bảo vệ biên giới Tổ quốc.
Người con gái đất mỏ yểm trợ cho đồng đội rút lui an toàn, đồng thời xin cấp trên cho ở lại sát cánh chiến đấu cùng người yêu và mọi người trong đồn.
Ông Lý vẫn nhớ như in hình ảnh Chiêm mặc chiếc áo dân quân, chân đi đôi giày vải, anh dũng chiến đấu.
Trong trận đánh, anh Lượng bị thương, Chiêm chứng kiến nhưng không đến được gần, vì địch nã pháo liên tục. Cô nhìn người yêu, ứa nước mắt, động viên anh cố gắng, còn mình tiếp tục nhằm thẳng quân thù mà đánh.
“Đây cũng là lần cuối cùng họ nhìn thấy nhau”, cựu binh Hoàng Như Lý bật khóc kể lại.
Quân địch ồ ạt xông lên, hàng loạt chiến sĩ của ta hi sinh. Cả hai người họ ngã xuống vì sự bình yên của Tổ quốc, khi lời hẹn ước về ngôi nhà nhỏ chưa thành hiện thực.
Đám cưới đẫm nước mắt sau 38 năm hi sinh
Suốt nhiều năm, ông Hoàng Như Lý vẫn đau đáu với lời hứa năm xưa của mình với đồng đội.
“Tôi hứa với hai bạn, ngày cưới sẽ về dự, đưa đón dâu. Đến một ngày, tôi quyết định đi tìm và kết nối hai gia đình của liệt sĩ Lượng - Chiêm lại với nhau và lên kế hoạch tổ chức cho họ một đám cưới. Gia đình hai bên cũng hết lòng ủng hộ”, ông Lý nói.
Tháng 8/2017, đám cưới của hai liệt sĩ diễn ra trong khung cảnh đặc biệt. Cha liệt sĩ Lượng vẫn còn sống, đại diện cho nhà trai, còn nhà gái là em liệt sĩ Chiêm. Do điều kiện đường sá xa xôi nên lễ ăn hỏi, lễ cưới gộp làm một.
 |
Gia đình liệt sĩ Bùi Văn Lượng mang di ảnh đến nhà liệt sĩ Hồng Chiêm làm lễ xin dâu. Ảnh: Chụp từ clip thuộc bản quyền của Trung tâm truyền thông Quảng Ninh. |
Toàn bộ nghi lễ, tráp xin dâu, trầu cau ăn hỏi, phong bao đỏ… được chuẩn bị chu đáo. Bạn bè của cô dâu mặc áo dài đỡ tráp ăn hỏi. Ông Lý làm chủ hôn.
Hành trình đón dâu khởi hành từ Hạ Long ra Móng Cái. Gia đình liệt sĩ Lượng đang sinh sống tại đây.
“Phía nhà trai chuẩn bị tiền lễ đen theo phong tục, chúng tôi lo toàn bộ chi phí còn lại. Đây cũng là cách để chúng tôi tri ân đồng đội đã ngã xuống”, ông Lý kể.
38 năm sau ngày mất, 2 liệt sĩ Lượng - Chiêm mới được về chung một nhà trước sự chứng kiến của gia đình, bạn bè và đồng đội.
Nghi thức diễn ra như các đám cưới khác nhưng chỉ có di ảnh cô dâu, chú rể. Tiếng kính thưa, kính gửi quan viên hai họ vang lên cũng là lúc nước mắt mọi người đều rơi.
Đám cưới diễn ra ngay tại ngôi nhà tri ân do địa phương xây tặng, làm nơi thờ cúng liệt sĩ Hoàng Chiêm.
“Gia đình nhà trai đem lễ vật và ảnh liệt sĩ Lượng đến nhà liệt sĩ Chiêm. Lễ xin dâu xong họ gửi lại nhà gái ảnh của liệt sĩ Lượng và rước ảnh của liệt sĩ Chiêm về Hạ Long, đánh dấu ngày hai người chính thức trở thành vợ chồng”.
 |
Ảnh liệt sĩ Chiêm - Lượng được đặt trang trọng trên ban thờ của 2 gia đình. |
Sau ngày cưới, trên ban thờ của 2 gia đình có thêm 1 bức ảnh. Vào dịp lễ, người thân vẫn làm mâm cơm, khấn gọi tên 2 người.
Mặc dù lúc còn sống, họ chưa có lễ trầu cau nhưng giờ đây, ở nơi xa, họ có thể mỉm cười viên mãn.
Năm 1979, Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh đã truy tặng Huy chương Tuổi trẻ anh hùng bảo vệ Tổ quốc cho liệt sĩ Hồng Chiêm. |

Cựu binh Hà Tĩnh dành dụm lương hưu tặng quà cho bệnh nhân nghèo
5 năm qua, cựu binh Nguyễn Duy Tống ở Hà Tĩnh đều trích lương hưu và tiền trợ cấp thương binh mua xe lăn cũ, hư hỏng về sửa chữa tặng lại cho những người kém may mắn.
" alt="Đám cưới 2 liệt sĩ: Người thân mang di ảnh cô dâu, chú rể làm lễ"/>
Đám cưới 2 liệt sĩ: Người thân mang di ảnh cô dâu, chú rể làm lễ
Vợ chồng tôi làm công nhân ở khu công nghiệp, lương cả hai được 16 triệu/tháng, nếu chịu khó tăng ca thêm giờ thì được thêm vài triệu.Chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi bán rau ngoài chợ, bố chồng có lương hưu. Ông bà tiết kiệm xây được căn nhà 2 tầng khang trang. So với hàng xóm xung quanh, gia đình tôi có thu nhập ổn định, chi tiêu không phải quá căn ke, chắt bóp.
Từ ngày tôi về làm dâu, mẹ chồng khoán trắng cho tôi việc chi tiêu trong nhà. Bà nói thẳng, tiền chạy chợ hàng ngày chẳng đáng là bao, bà để làm sổ tiết kiệm dưỡng già, phòng khi đau ốm không phải phiền các con.
Bố chồng đưa cho tôi mỗi tháng 1 triệu để đỡ tiền điện, nước. Tháng hè không đợi tôi kêu ca, ông đưa thêm 500 nghìn nhưng tôi khéo từ chối để ông không phải nghĩ ngợi.
Tôi sinh con trai đầu lòng, ông bà nội rất vui mừng có cháu đích tôn.
Nửa tháng nữa, tôi phải đi làm nên vợ chồng tôi nhờ ông bà nội trông cháu. Chúng tôi mong bà nghỉ bán rau ngoài chợ khoảng 1 năm, đợi cháu cứng cáp đi lớp thì bà tiếp tục đi chợ.
Như thế, vợ chồng tôi sẽ đảm nhiệm hết việc chi tiêu ăn uống của cả nhà, mỗi tháng biếu ông bà 3 triệu, coi như bà vẫn có khoản tiết kiệm như lúc đi chợ. Vậy mà bà nội bảo, vợ chồng tôi đưa 3 triệu là quá bèo bọt, không ghi nhận công sức của ông bà.
Bà nội nói, ở nhà trông cháu rất mệt mỏi và bí bách, bà muốn vợ chồng tôi mỗi tháng đưa 5 triệu. Bà kể chuyện bà An lên thành phố trông trẻ thuê, được bao ăn uống đầy đủ, lương tháng 6 triệu mà chủ nhà còn biếu xén đủ thứ để lấy lòng.
Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi thấy chua chát và bức xúc quá. Bà tính toán rạch ròi như vậy có khác gì người dưng. Hàng xóm xung quanh, ông bà nào chả ở nhà trông cháu, làm gì có chuyện tính công sá như vậy.
Bà nội còn kể lể chuyện ngày xưa quanh năm đồng ruộng, con 4 tháng đã đi gửi trẻ vậy mà các con đều lớn khôn hết. Bà chán cái cảnh 'trẻ trông con, già trông cháu' và chỉ thích đi chợ kiếm đồng ra đồng vào, gặp gỡ bạn chợ mỗi ngày.
Tôi đành phải nhờ vả bà ngoại trông cháu. Mẹ tôi đồng ý ngay mà không đòi hỏi bất cứ đồng tiền nào. Mẹ bảo, vợ chồng tôi còn vất vả, mẹ sẽ nghỉ làm một năm để hỗ trợ trông nom cháu.
Khi sắp đặt chuyện trông con êm xuôi, tôi vô tình nghe được bà nội cu Tôm trò chuyện với bà hàng xóm bên cạnh. Bà nói chẳng việc gì phải ôm cháu 1 năm, suốt ngày bỉm sữa, giường chiếu bẩn thỉu, cháo lão đi dong khắp làng. Bà phải nói vống lên, lấy công 5 triệu để con dâu mang cháu về bên ngoại.
Từ xưa đến nay, 'cháu bà nội, tội bà ngoại', cứ thế mà làm. Bà ngoại thằng Tôm cùng xã, tội gì không tận dụng.
Tôi nghe chuyện mà thấy vô cùng bức xúc. Bà tính toán chi li không muốn đỡ đần con cái lúc này thì sau bà ốm đau, tôi cũng mặc kệ. Ngay tháng sau, tôi sẽ nói ông bà đóng góp tiền ăn 2 triệu vì thực phẩm đắt đỏ, tôi không đủ sức cáng đáng.
Có chị em nào có mẹ chồng như tôi không? Bây giờ tôi bảo bố mẹ đóng góp tiền ăn thì có quá đáng không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Mỗi lần mẹ chồng đến thăm vợ chồng lại lục đục
Vợ chồng tôi kết hôn đã hơn một năm nhưng mối quan hệ của tôi với mẹ chồng không những không cải thiện mà còn xấu đi theo thời gian.
" alt="Con dâu nhờ trông cháu, mẹ chồng đòi trả công 5 triệu/tháng"/>
Con dâu nhờ trông cháu, mẹ chồng đòi trả công 5 triệu/tháng